Một tác giả nọ có kể một câu chuyện nghụ
ngôn như sau: Một nhà trí thức, một thương gia và một quan đầu tỉnh bị quân cướp
tấn công nhân một cuộc hành trình giữa sa mạc. Sau khi đã đánh đập, bọn cướp bỏ
ba người dở sống dở chết bên lề đường. Tuy nhiên, ba người cũng cố gắng lê bước
để tìm đến túp lều của một vị ẩn sĩ. Sau khi đã băng bó các vết thương cho ba
người, vị ẩn sĩ mới nói với họ: “Túp lều của tôi quá nhỏ. Mùa đông lại sắp đến.
Xin mỗi vị cố gắng làm riêng cho mình một căn lều để trú ẩn”.
Nghe thế cả ba người bộ hành đều chống chế,
vì họ chỉ muốn tiếp tục cuộc hành trình mà thôi. Vị ẩn sĩ mới cho họ biết rằng
tuyết đã bắt đầu rơi và không còn một lối thoát nào có thể giúp họ ra khỏi vùng
sa mạc.
Nhưng làm thế nào để tự mình có thể dựng cho
mình túp lều? Nhà trí thức thì than phiền rằng mình không có sách vở trong tay.
Thương gia thì quả quyết rằng cả đời mình chỉ biết đếm tiền và giao dịch. Còn
viên đầu tỉnh thì cho rằng ông không thể làm việc gì mà không có thuộc hạ.
Nhưng nước đến trôn rồi thì cũng đành phải
nhảy. Không còn lý do gì để khước từ, cả ba người đành phải bắt tay vào dựng
riêng cho mình căn lều. Khi họ vừa hoàn thành túp lều thì mùa đông cũng vừa đến.
Trong suốt mùa đông dài, họ không còn bít làm gì hơn là ngồi bên bếp lửa để ôn
lại chuyện quá khứ… Vị ẩn sĩ thỉnh thoảng cũng xen vào câu chuyện để góp ý và
an ủi ba người bất hạnh.
Ðông tàn, xuân đến. Ba người bộ hành muốn
lên đường trở về tức khắc. Nhưng lòng tốt và tình bạn của nhà ẩn sĩ không nỡ để
họ ra đi. Thành ra, họ đành ở nán lại một thời gian để giúp ông cày xới và gieo
trồng cũng như chăm sóc gia súc. Và rồi, khi ánh nắng xuân chiếu tỏa giữa sa mạc,
họ cũng ở lại thêm một thời gian để ngắm cảnh thiên nhiên…
Một ngày nọ, vị ẩn sĩ mới thắc mắc như sau:
“Tôi không còn nghe các ông nói đến sách vở, công việc làm ăn và những người
thuộc hạ nữa. Có chuyện gì xảy ra cho các ông không?”. Cả ba người đều giữ
thinh lặng. Vị ẩn sĩ mới nói tiếp: “Tôi xin phép được trả lời cho các ông nhé.
Trước kia, các ông có một ông chủ, ông chủ của các ông có tên là sách vở, là tiền
bạc, là các thuộc hạ. Giờ đây, các ông cũng giống như chó lạc mất chủ, các ông
cảm thấy tự do. Nhưng tôi nghĩ rằng tốt hơn là các ông nên trở về với sách vở,
với tiền bạc, với các thuộc hạ của các ông. Trêu về nhưng không với tư cách là
nô lệ nữa. Các ông hãy là chủ chính mình. Và nếu các ông muốn có một người chủ
luôn để cho các ông tự do hoàn toàn, xin hãy nhớ đến tôi và chủ của tôi”.
Lục soát cho kỹ trong lương tâm, có lẽ ai
trong chúng ta cũng phải thú nhận rằng mình là nô lệ của rất nhiều ông chủ.
Có ông chủ mang tên là một ý thức hệ kiên cố
đang trói buộc đôi cánh tư tưởng của chúng ta. Chúng ta bị giam hãm trong vòng
nô lệ đến độ không dám đưa chân bước ra khỏi vòng tròn mà ý thức hệ đó đã vẽ sẵn.
Có ông chủ mang tên là những định kiến đối với
cuộc đời, đối với xã hội, đối với con người mà chúng ta không bao giờ muốn từ bỏ,
mà chúng ta luôn chụp xuống trên người khác có lẽ cúng là hàng rào kẽm gai mà
chúng ta khoanh tròn xung quanh chúng ta để mãi mãi chỉ mang lấy một cái nhìn hẹp
hòi, ích kỷ.
Có ông chủ là những thói quen xấu mà chúng
ta tích lũy như một pháo đài kiên cố để không muốn rời một bước.
Có ông chủ là thứ tôn giáo vụ hình thức
trong đó chúng ta cố gắng tô vẽ cho mình một bộ mặt đạo đức, nhưng kỳ thực lại
hoàn toàn xa lạ với Tin Mừng của Chân Lý và tự do đích thực.
Mỗi người chúng ta cần phải rời bỏ những ông
chủ quen thuộc để đi vào trong túp lều nhỏ bé, nhưng chính do chúng ta cố gắng
tự tạo ra. Nơi sa mạc của cõi lòng, chúng ta sẽ gặp được chính Chúa làông chủ
đích thực của chúng ta. Có trút bỏ mọi ràng buộc trong cuộc sống, chúng ta mới
cảm thấy được Ngài chiếm ngự và lúc đó chúng ta mới cảm nhận được niềm hạnh
phúc đích thực mà Chúa Giêsu đã hứa: “Phúc cho những ai có tinh thần nghèo
khó”.
Góp
nhặt
Thứ Sáu
Tuần X Thường Niên Năm lẻ
Lời Chúa: Mt 5, 27-32
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con đã nghe dạy người xưa rằng:
'Chớ ngoại tình'. Phần Thầy, Thầy bảo các con: Ai nhìn người nữ mà ước ao phạm
tội, thì đã ngoại tình với người ấy trong lòng rồi. Nếu mắt bên phải con làm
con vấp phạm, thì hãy móc quăng khỏi con đi: thà mất một chi thể còn lợi cho
con hơn là toàn thân bị ném vào hoả ngục. Và nếu tay phải con làm con vấp phạm,
thì hãy chặt mà quăng đi, vì thà mất một chi thể còn lợi cho con hơn là toàn
thân bị ném vào hoả ngục.
"Có
lời dạy rằng: 'Ai bỏ vợ mình, hãy trao cho vợ một giấy ly dị'. Phần Thầy, Thầy
bảo các con: bất cứ ai bỏ vợ mình-ngoại trừ vì lý do gian dâm-là làm cớ cho vợ
ngoại tình; và ai cưới người vợ bị bỏ, cũng phạm tội ngoại tình nữa". Đó là lời Chúa.
Lạy Chúa, mỗi lúc phạm tội chúng con thường
hay tìm cho mình những lý do, thường hay đổ lỗi cho người khác. Chúng con chẳng
hề nhìn lại mà tự hỏi rằng: Ai sạch tội? Đúng vậy, ai trong chúng con đều là tội
nhân. Chúng con đã làm tôi cho rất nhiều “ông chủ” một cách mù quáng. Xin cho
chúng con biết làm chủ cho chính mình, luôn giữ được những nét đẹp thanh khiết
trong tâm hồn mà Chúa đã tặng ban.