Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

XIN GÌ NGÀY ĐẦU NĂM

Trong những ngày đầu năm, chắc hẳn mỗi người chúng ta đều có chung một ước muốn, đó là xin Chúa ban ơn cho mình trong năm mới. Phần Chúa thì chắc hẳn cũng sẵn sàng ban ơn cho chúng ta. Vậy hôm nay chúng ta nên xin gì?
Một người kia cứ xin Chúa ban ơn hoài. Chúa nghe mãi đến nỗi phải mệt. Vậy để giải quyết anh này, Chúa nói: "Bây giờ Ta quyết định ban cho con bất kỳ 3 điều nào mà con xin. Sau đó thì thôi Ta không ban ơn gì nữa cả". Anh rất vui sướng và xin ngay: "Xin cho vợ con chết đề con cưới một người vợ khác tốt hơn". Chúa nhậm lời, vợ anh chết. Nhưng khi bà con và bạn bè đến lo chôn cất vợ anh, họ nhắc lại những phẩm chất tốt của chị, khi đó anh mới tiếc và biết rằng mình đã quá hấp tấp khi xài lời xin thứ nhất. Anh đành phải xài thêm lời xin thứ hai: Xin cho vợ con sống lại. Chúa cũng nhậm lời. Thế là anh chỉ còn có một lời xin thôi. Ðây là cơ hội cuối cùng nên anh suy nghĩ rất kỹ phải xin gì?
- Một người bạn góp ý hãy xin cho được bất tử. Nhưng người khác nói bất tử có ích lợi gì nếu không có sức khoẻ tốt. Vậy hãy xin sức khoẻ.
- Nhưng một người khác nói sức khoẻ thì làm gì được nếu không có tiền. Vậy hãy xin tiền.
- Người thứ ba phản đối: tiền bạc có nhiều cũng vô ích nếu không có bạn. Hãy xin có thật nhiều bạn. Ý kiến này cũng có người khác phản đối nữa.
Tóm lại, muốn xin cái gì thì thoạt đầu thấy cái đó là tốt nhưng suy nghĩ lại thì thấy nó cũng chưa phải là tốt nhất. Anh chàng bối rối quá, chạy tới nói với Chúa "Xin Chúa dạy con biết phải làm gì bây giờ?". Chỉ vì bối rối quá nên anh mới nói với Chúa vậy thôi chứ anh nào ngờ đây là lời xin thứ ba và cũng là lời xin cuối cùng. Từ nay anh không còn được quyền xin gì nữa cả. Anh tiếc quá sức, gãi đầu gãi cổ và tự trách mình. Nhưng khi đó xảy ra một điều bất ngờ, bất ngờ hơn cả sự bất ngờ của anh khi thốt lên lời xin thứ ba. Sự bất ngờ này là Chúa mỉm cười hài lòng. Chúa nói: Con thật là khôn ngoan khi xin như vậy. Từ nay Ta sẽ chỉ cho con biết phải làm gì. Con chỉ việc nghe theo lời Ta chỉ dạy, và đời con sẽ được hạnh phúc, hạnh phúc muôn đời, hạnh phúc mãi mãi.
Câu chuyện trên đủ trả lời cho câu hỏi chúng ta đặt ra hồi nảy: Trong Thánh lễ hôm nay, chúng ta nên xin gì với Chúa.
- Xin cho được nhiều tiền chăng? Nhưng phải chăng có nhiều tiền là hạnh phúc? Chúng ta đã thấy nhiều gia đình rất giàu nhưng vợ chồng con cái đối xử với nhau rất tệ.
- Xin cho được sống lâu chăng? Nhưng phải chăng sống lâu là hạnh phúc? Có nhiều người sống lâu quá đến nỗi con cháu phát chán.
Chúng ta đang rơi vào tình trạng bối rối của anh chàng kia rồi. Vậy hãy hỏi Chúa xem ta nên xin gì.
Góp nhặt

Thứ 7 tuần III Thường Niên – lễ Tết nguyên đán
Lời Chúa: Mt 6,25-34
"Vì vậy Thầy bảo cho anh em biết : đừng lo cho mạng sống: lấy gì mà ăn; cũng đừng lo cho thân thể: lấy gì mà mặc. Mạng sống chẳng trọng hơn của ăn, và thân thể chẳng trọng hơn áo mặc sao? Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho; thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao? Hỏi có ai trong anh em có thể nhờ lo lắng mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang không? Còn về áo mặc cũng thế, lo lắng làm gì? Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên thế nào mà rút ra bài học: chúng không làm lụng, không kéo sợi; thế mà, Thầy bảo cho anh em biết: ngay cả vua Salômôn, dù vinh hoa tột bậc, cũng không mặc đẹp bằng một bông hoa ấy. Vậy nếu hoa cỏ ngoài đồng, nay còn, mai đã quẳng vào lò, mà Thiên Chúa còn mặc đẹp cho như thế, thì huống hồ là anh em, ôi những kẻ kém tin! Vì thế, anh em đừng lo lắng tự hỏi: ta sẽ ăn gì, uống gì, hay mặc gì đây? Tất cả những thứ đó, dân ngoại vẫn tìm kiếm. Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần tất cả những thứ đó. Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho. Vậy, anh em đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.
       Lạy Chúa, hôm nay ngày đầu năm, ngày của sum họp, khởi đầu. Xin Chúa ban cho chúng con luôn biết tìm đến Chúa trong mỗi ngày là nguồn bình an, biết san sẻ cùng nhau những ân huệ Chúa ban, phó thác những ngày tháng tới cho Chúa. 

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2017

MẢNH GIẤY VÀ ĐỒNG BẠC

Người Ả Rập thường dạy cho con cái họ về lòng quảng đại bằng câu chuyện sau đây:
Một vị giáo trưởng già loan báo cho toàn dân biết ông sẽ lên đường đi hành hương thánh địa Lamex. Lập tức già cả lớn bé trong làng đều đến tiễn ông lên đường và dĩ nhiên ai cũng mong ông mang về cho họ một món quà kỷ niệm từ thánh địa. Những người đàn ông mong ông mang cho họ một điếu xì gà hay một gói thuốc lá. Những người đàn bà suốt ngày che mặt thì không chờ đợi gì hơn là được một chiếc khăn tay, hay một chiếc khăn che mặt. Còn trẻ con thì dĩ nhiên vòi vĩnh các thứ đồ chơi. Ai cũng xin quà cho nên ông giáo trưởng mới đề nghị như sau:
Mỗi người nên viết tên món quà của mình lên một mẩu giấy và trao cho ta, nếu Ðấng Ala thương tình, ta sẽ mang về đầy đủ quà cho các ngươi.
Giữa lúc ông giáo trưởng chuẩn bị lên đường, thì một cậu bé chạy đến trao cho ông một tờ giấy. Trên tờ giấy ông đọc được ước vọng của đứa bé như sau: "Con muốn có được một chiếc tù và". Cùng với mãnh giấy nhỏ, cậu bé trao cho ông một đồng bạc nhỏ. Ông giáo trưởng già mĩm cười nhận lấy đồng bạc và dùng tờ giấy bọc nó lại cẩn thận.

Từ ngày ông lên đường hành hương, dân chúng trong làng ngóng trông ông trở về từng ngày. Thế rồi ngày vui đã đến. Khi vị giáo trưởng trở về làng sau cuộc hành hương tại thánh địa. Cả một bầu trời đầy hy vọng đang đến với dân làng. Thế nhưng mọi người đều ngạc nhiên về thái độ của ông giáo trưởng. Mặc cho dân chúng chạy theo vòi vĩnh, vị giáo trưởng vẫn làm như không hề hay biết gì về những tờ giấy nhỏ mà họ đã viết cho ông. Thay vào đó ông lại đi tìm cậu bé và trao cho nó một chiếc tù và mới tinh. Về đến trước cửa nhà, ông quay ra nói với dân làng như sau:
Xin lắng nghe ta giải thích: Trên chiếc tàu đi về thánh địa, một hôm ta lên boong tàu để nhìn ngắm trời mây, một cơn lốc mạnh từ đâu thổi đến làm tung cả áo xống của ta lên và mang theo tất cả những mãnh giấy ta cất giữ trong túi. Chỉ còn lại mãnh giấy nhỏ của cậu bé vì bọc xung quanh một đồng bạc cắc cho nên còn lại trong túi áo của ta. Nhờ đó ta chỉ nhớ mua cái tù và như trong trong mãnh giấy của cậu bé đã viết mà thôi. Ngoài ra ta không còn nhớ những món quà khác của các ngươi là những món gì nữa, bởi vậy ta chẳng có thể mua các món quà đó cho các ngươi được. Xin các người tha thứ cho trí nhớ kém cõi của ta.
Từ đó, cứ mỗi buổi chiều về, dân làng nghe tiếng tù và trổi lên và một cậu bé được hạnh phúc hơn bất cứ ai hết.
Góp nhặt
Chúa Nhật III Thường Niên A
Lời Chúa: Mc 1,14-20
14Sau khi ông Gioan bị nộp, Đức Giêsu đến miền Galilê rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa.15Người nói: "Thời kỳ đã mãn, và Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng." 16Người đang đi dọc theo biển hồ Galilê, thì thấy ông Simôn với người anh là ông Anrê, đang quăng lưới xuống biển, vì họ làm nghề đánh cá.17Người bảo họ: "Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá."18Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người.19Đi xa hơn một chút, Người thấy ông Giacôbê, con ông Dêbêđê, và người em là ông Gio-an. Hai ông này đang vá lưới ở trong thuyền.20Người liền gọi các ông. Và các ông bỏ cha mình là ông Dêbêđê ở lại trên thuyền với những người làm công, mà đi theo Người.
Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn cảm nhận được niềm vui của sự trao ban.
Với Chúa, xin cho chúng con biết dâng trọn tấm lòng vâng phục, phó thác, tri ân.
Với tha nhân, xin cho chúng con luôn biết sống quảng đại, hy sinh, cảm thông và tha thứ để chúng con chỉ biết có mỗi một niềm hạnh phúc là trao ban.


Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2017

CHIẾC LY BỊ VỠ

Một thanh niên vì muốn tìm hiểu nước Đức, nên một mình đến nước Đức thuê chung cư ở. Chủ nhà là một ông lão hòa ái, dễ gần. Sau khi xem phòng, anh thấy rất hài lòng, liền muốn ký hợp đồng thuê dài hạn với ông chủ.
Ông chủ cười nói: “Không! Chàng trai, anh chưa từng ở đây, còn chưa biết chỗ này tốt hay không, chúng ta nên ký hợp đồng ở thử, sau khi có những trải nghiệm thực tế, khi ấy sẽ cân nhắc có nên thuê dài hạn không”.
Anh nghe xong thấy có lý, cuối cùng đồng ý ký hợp đồng 5 ngày với ông lão. Gian phòng rất ấm áp, ông lão cũng rất tin tưởng anh, nên không hề đến kiểm tra đồ đạc. Ngoài ra, rác thải không cần đem xuống phía dưới, đặt ở cửa ra vào sẽ có công nhân vệ sinh đến lấy theo lịch, cả hành lang sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi.
Hạn 5 ngày đã đến, anh muốn thảo luận với ông lão để có thể thuê dài hạn, thì xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, anh bất cẩn làm vỡ một ly thủy tinh. Anh rất khẩn trương, cảm giác thấy cái ly này giá trị xa xỉ, e rằng làm vỡ ly thủy tinh, ông lão sẽ không cho anh tiếp tục thuê phòng.
Nhưng khi anh gọi điện nói cho ông lão, ông lão nói: “Không sao, anh không phải cố ý mà, cái ly thủy tinh đó rất rẻ”. Anh rất vui mừng và hy vọng ông lão sẽ đến ký hợp đồng dài hạn, ông lão đồng ý, rồi cúp điện thoại.
Anh nhanh tay quét dọn những mảnh vỡ thủy tinh và rác cho vào một cái bao, đặt ở bên ngoài. Một lát sau, ông lão đến, không đợi anh mở lời, ông lão nói: “Những mảnh vỡ thủy tinh kia đâu rồi?”.
Anh trả lời: “Tôi đã thu dọn xong và để ngoài cửa đó”.
Ông lão mở bao rác ra xem, sắc mặt không vui liền đi vào phòng và nói: “Ngày mai anh có thể chuyển đi, ta không cho anh thuê phòng nữa”.
Anh không thể tưởng tượng nổi, liền hỏi: “Có phải tôi đã làm vỡ cái ly mà ông yêu thích khiến ông phật ý chăng?”
Ông lão nói: “Không phải! Lý do là vì trong tâm anh không nghĩ cho người khác”.
Anh bị nói đến ngẩn ngơ không hiểu, lúc này lại thấy ông lão cầm một cây bút cùng một cái bao khác, mang theo cây chổi cùng một cái kẹp, đi ra bên ngoài, ông đổ hết rác trong bao kia ra, phân loại một lần nữa.

Ông lão chọn lựa rất cẩn thận, qua một hồi lâu, đem tất cả mảnh vở thủy tinh chứa vào một bao, lấy bút viết lên: “Bên trong là mảnh vỡ thủy tinh, nguy hiểm!” Sau đó, mới đổ các loại rác khác vào một cái bao khác, viết lên: “An toàn”.
Anh đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, trong lòng hết sức kính nể, không biết nói gì nữa. Vài năm về sau, anh vẫn không ngừng nhắc lại chuyện này với sự thán phục.
Góp nhặt
Thứ Bảy tuần II Thường Niên 2
Lời Chúa: Mc 3,20-21
20Người trở về nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được. 21Thân nhân của Người hay tin ấy, liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.

       Lạy Cha. xin cho con biết quan tâm tới người khác để nhận ra những cố gắng và thiện chí của họ; biết đem hết khả năng của mình để nâng đỡ, khích lệ, cộng tác với anh em. (Epphata).

NGƯỜI GỌI CON

Daigu viếng đại sư Baso ở Trung Hoa, Baso hỏi:
– “Anh tìm gì?” .
Daigu đáp:
– “Giác ngộ”
Baso hỏi:
– “Anh có một kho tàng của riêng anh. Tại sao anh đi tìm bên ngoài?”
Daigu lại hỏi:
– “Kho tàng của tôi ở đâu?”
Baso đáp :
– “Cái gì anh nói là kho tàng của anh”.
Daigu giác ngộ! Từ đó về sau Daigu luôn luôn thúc giục bạn bè:
– “Hãy mở kho tàng của riêng anh mà dùng”.
Góp nhặt 

Thứ Sáu Tuần II Thường Niên 2
Lời Chúa: Mc 3,13-19
13Rồi Người lên núi và gọi đến với Người những kẻ Người muốn. Và các ông đến với Người. 14Người lập Nhóm Mười Hai, để các ông ở với Người và để Người sai các ông đi rao giảng, 15với quyền trừ quỷ. 16Người lập Nhóm Mười Hai và đặt tên cho ông Simôn là Phêrô, 17rồi có ông Giacôbê con ông Dêbêđê, và ông Gioan em ông Giacôbê Người đặt tên cho hai ông là Bôanêghê, nghĩa là con của thiên lôi, 18rồi đến các ông Anrê, Philípphê, Batôlômêô, Mátthêu, Tôma, Giacôbê con ông Anphê, Tađêô, Simôn thuộc nhóm Quá Khích, 19và Giuđa Ítcariốt là chính kẻ nộp Người.

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết cố gắng lắng nghe Lời của Cha, để nhận ra tiếng Cha mời gọi và mau mắn, quảng đại đáp lại.

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2017

HÌNH ẢNH NỔI BẬT

Một trong những tác phẩm nổi tiếng của Leonardo da Vinci phải là bức tranh Bữa Tiệc Ly của Chúa Giêsu. Trong đó nhân vật chính là Chúa Giêsu được vây quanh bởi các tông đồ.  
Khi đem bức tranh ra triển lãm, Leonardo đã kín đáo đứng trong một góc phòng để quan sát cách thưởng thức của quan khách. Ông ngạc nhiên vô cùng khi thấy điểm thu hút trong bức tranh không phải là gương mặt Chúa Giêsu mà là một cánh hoa nhỏ mà ông đã vẽ trong góc của bức tranh theo thói quen của thời đại. Leonardo da Vinci nhận thức được tức khắc rằng mình đã phạm một lỗi lầm rất lớn, đó là đã thêm vào một cánh hoa đẹp để lôi kéo sự chú ý ra khỏi trọng tâm của bức tranh. Ý thức được như thế, cho nên khi quan khách đã ra về, Leonardo da Vinci mới dùng cọ để bôi cánh hoa trong góc của bức tranh. Ngày hôm sau, ông cảm thấy sung sướng vô cùng khi tất cả mọi con mắt quan khách đều dán chặt vào gương mặt của Đấng Cứu Thế.
Góp nhặt
Thứ Năm Tuần II Thường Niên 1
Lời Chúa: Mc 3,7-12
7Đức Giêsu cùng với các môn đệ của Người lánh về phía Biển Hồ. Từ miền Galilê, người ta lũ lượt đi theo Người. Và từ miền Giuđê, 8từ Giêrusalem, từ xứ Iđumê, từ vùng bên kia sông Giođan và vùng phụ cận hai thành Tia và Xiđôn, người ta lũ lượt đến với Người, vì nghe biết những gì Người đã làm. 9Người đã bảo các môn đệ dành sẵn cho Người một chiếc thuyền nhỏ, để khỏi bị đám đông chen lấn. 10Quả thế, Người đã chữa lành nhiều bệnh nhân, khiến ai ai có bệnh cũng đổ xô đến để sờ vào Người.11Còn các thần ô uế, hễ thấy Đức Giêsu, thì sấp mình dưới chân Người và kêu lên: "Ông là Con Thiên Chúa!" 12Nhưng Người cấm ngặt chúng không được tiết lộ Người là ai.

       Lạy Chúa Giêsu, xin cho con nhận biết Chúa qua những người anh chị em đang gặp khó khăn, nơi những khuôn mặt khổ đau, đói kém, nghèo hèn… để con biết đem đến cho họ không phải sự no ấm của cơm bánh, sự chữa lành nơi thân xác, mà đem đến tình thương mà Chúa đã trao ban cho con.