Có hai anh em nhà nọ cùng làm việc trên
một nông trại của gia đình. Người anh đã lập gia đình, còn người em vẫn còn độc
thân. Mỗi khi kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, hai anh em lại chia đều những
gì mình đã làm được trong ngày, cả phần lúa gạo cũng như lợi nhuận.
Một ngày nọ,
người em bỗng nghĩ thầm trong bụng: “Thật không công bằng khi chia đôi mọi thứ
với anh. Mình chỉ có một thân một mình, có cần gì nhiều đâu cơ chứ!”. Nghĩ thế,
nên từ đó trở đi, cứ mỗi tối, anh lại lấy bớt phần thóc của mình, băng qua cánh
đồng nhỏ giữa hai nhà và đổ vào kho thóc của người anh. Trong khi ấy, người anh
cũng thầm nghĩ trong lòng: “Thật không công bằng khi mình chia đều mọi thứ với
em. Mình đã có vợ, có con, không còn phải lo lắng điều gì nữa, còn em mình chỉ
có một mình, đâu có ai để lo cho tương lai”. Và thế là người anh, vào mỗi tối, cũng
lấy bớt phần thóc của mình và đổ vào kho của người em. Cả hai anh em đều rất ngạc
nhiên khi lượng thóc của mình vẫn không vơi đi chút nào so với trước đó. Rồi một
tối nọ, cả hai anh em va phải nhau trong lúc thực hiện kế hoạch của mình. Và họ
đã hiểu ra mọi chuyện. Bỏ rơi bao thóc trên tay, hai anh em xúc động ôm chầm lấy
nhau… Chính những điều chúng ta cho đi sẽ là những gì chúng ta nhận lại !
Góp nhặt
Thứ Sáu
Tuần II Phục Sinh A
Lời Chúa: Ga 6, 1-15
Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển
Galilêa, cũng gọi là Tibêria. Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy
những phép lạ Người làm cho những kẻ bệnh tật. Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với
các môn đệ. Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái đã gần tới. Chúa Giêsu ngước
mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê:
"Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?" Người hỏi như vậy có ý
thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm. Philipphê thưa: "Hai
trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút".
Một trong những môn đệ, tên là Anrê, em ông
Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: "Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh
lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người".
Chúa Giêsu nói: "Cứ bảo người ta ngồi xuống". Nơi đó có nhiều cỏ, người
ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn. Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh và khi
đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng phân phát như thế, ai
muốn bao nhiêu tuỳ thích. Khi họ đã no nê, Người bảo các môn đệ: "Hãy thu
lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi". Họ thu lại mười hai thúng đầy bánh vụn
do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư.
Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều
nói rằng: "Thật ông này là Đấng Tiên tri phải đến trong thế gian". Vì
Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn
lên núi một mình. Đó là lời Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét