Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

Ổ BÁNH MÌ CỦA ÔNG CHỦ

Truyện kể một người đàn bà nghèo về vật chất, nhưng lại giàu về lòng tin. Người chủ căn phòng, nơi bà thuê là một người đàn ông giàu có, nhưng keo kiệt và vô đạo; ông thường đem lòng tin của người đàn bà ra làm trò cười.
Một hôm, người đàn bà cầu nguyện lớn tiếng với Chúa rằng hiện trong nhà không còn lấy một hột gạo. Ðể cho người đàn bà một bài học về sự mê tín dị đoan, kẻ vô đạo liền lấy một ổ bánh mì, rón rén đặt trước cửa phòng người đàn bà, bấm chuông rồi chạy vội về phòng mình.
Người đàn bà mở cửa phòng lấy ổ bánh mì, trở lại phòng và cầu nguyện: "Lạy Chúa, con cám ơn Chúa vì con biết rằng lúc nào Chúa cũng nhậm lời con".
Người đàn ông rất tâm đắc khi nghe một lời cầu nguyện như thế. Ông đến gõ cửa phòng người đàn bà và nói vọng vào: "Hỡi người đàn bà ngu xuẩn, bà tưởng rằng Chúa đã nhậm lời cầu xin của bà ư? Chính tôi là người đã mang ổ bánh đặt trước cửa phòng bà đó".

Làm như thể không để ý đến lời nói của người đàn ông, người đàn bà nghèo lại tiếp tục cầu nguyện: "Lạy Chúa, chúc tụng Chúa, vì Chúa luôn trợ giúp con trong lúc túng ngặt: Chúa dùng ngay cả một tên quỷ để đáp lại lời cầu xin của con".
Internet
Thứ Hai Tuần XVIII Thường Niên năm 2 - Thánh Alphongsô Maria Liguori, Giám mục, Tiến sĩ Hội Thánh trinh nữ, tử đạo
Lời Chúa: Mt 14, 13-21
13 Khi ấy, Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người. 14 Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ và chữa những người bệnh tật trong họ.
15 Chiều tới, các môn đệ đến gần thưa Người rằng: "Ðây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi: xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn".
16 Nhưng Chúa Giêsu nói với các ông rằng: "Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn". 17 Các ông thưa lại rằng: "Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá". 18 Người bảo các ông rằng: "Hãy đem lại cho Thầy".
19 Khi Người đã truyền cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân phát cho dân chúng. 20 Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn. 21 Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ.
"Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ và chữa những người bệnh tật trong họ". (Mt 14,14)
Chúa luôn giúp chúng con cách này hay cách khác, thế nhưng có biết bao nhiêu lần chúng con lại nghi ngờ tình thương của Chúa. Xin Chúa cho chúng con biết cảm nghiệm tình yêu bao la của Người qua những mọi việc trong cuộc sống của chúng con, để cùng nhau ca ngợi và tạ ơn Chúa. Amen.

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

GIÁ TRỊ ĐỒNG TIỀN

Người kia làm việc trong một công ty đang phát triển mạnh, lương anh khá cao cho nên gia đình rất hạnh phúc. Anh có một ngôi nhà xinh xắn, một người vợ hiền và mấy đứa con ngoan.
Nhưng anh tự nghĩ: mình còn trẻ, sức lực còn nhiều. Mà công ty hiện không thiếu việc. Thế là anh làm thêm giờ phụ trội. Thu nhập càng cao hơn. Anh lại nghĩ: nếu mình phấn đấu để lên chức thì sẽ được tăng lương nữa. Và anh phấn đấu, và quả thực anh lên chức.
Cho đến một hôm đi khám bệnh, anh được biết mình đã mắc phải một chứng bệnh nguy hiểm và đã tới giai đoạn cuối cùng. Nghĩa là anh không sống được bao lâu nữa. Lúc sắp rời bỏ vợ con ấy, anh mới biết rằng xưa nay anh chẳng hiểu vợ con bao nhiêu, và con cái anh cũng chẳng hiểu anh bao nhiêu. Và anh chết, để lại cho con cái một gia tài lớn. Đối với người khác, anh là một con người thành đạt. Nhưng đối với vợ con thì anh là một con người thất bại. Vợ con anh hưởng gia tài của anh mà chẳng nghĩ tới anh bao nhiêu: bấy lâu nay họ sống không có anh, sau này họ cũng tiếp tục sống không cần anh.
Bởi vậy trong bài Phúc Âm này Chúa Giêsu đã không quan tâm đến gia tài. Khi một người đến nhờ Ngài phân xử việc tranh chấp gia tài. Ngài đã không xử, lại còn cảnh cáo "Các ngươi hãy coi chừng giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, vì không phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu".

Chúa Nhật tuần XVIII mùa Thường Niên - Năm C
Lời Chúa: Lc 12,13-21
13 Khi ấy, có người trong đám đông thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Lạy Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia gia tài cho tôi". 14 Người bảo kẻ ấy rằng: "Hỡi người kia, ai đã đặt Ta làm quan xét, hoặc làm người chia gia tài cho các ngươi?" 15 Rồi Người bảo họ rằng: "Các ngươi hãy coi chừng, giữ mình tránh mọi thứ tham lam: vì chẳng phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu."
16 Người lại nói với họ thí dụ này rằng: "Một người phú hộ kia có ruộng đất sinh nhiều hoa lợi, 17 nên suy tính trong lòng rằng: 'Tôi sẽ làm gì đây, vì tôi còn chỗ đâu mà tích trữ hoa lợi?' 18 Đoạn người ấy nói: 'Tôi sẽ làm thế này, là phá các kho lẫm của tôi mà xây những cái lớn hơn, rồi chất tất cả lúa thóc và của cải tôi vào đó, 19 và tôi sẽ bảo linh hồn tôi rằng: "Hỡi linh hồn, ngươi có nhiều của cải dự trữ cho nhiều năm: ngươi hãy nghỉ ngơi, ăn uống vui chơi đi." 20 Nhưng Thiên Chúa bảo nó rằng: 'Hỡi kẻ ngu dại, đêm nay người ta sẽ đòi linh hồn ngươi, thế thì những của ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai?' 21 Vì kẻ tích trữ của cải cho mình mà không làm giàu trước mặt Chúa thì cũng vậy".
Lạy chúa, xin ban cho chúng con biết dùng những của cải, vật chất ở đời này để tích trữ cho đời sau.

"Các ngươi hãy coi chừng, giữ mình tránh mọi thứ tham lam: vì chẳng phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu." (Lc 12,15)

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

BÀI HỌC YÊU THƯƠNG

Bảy vị ẩn tu nọ kéo nhau đến sống ở một ngôi đền bỏ hoang của người Ai Cập, phía trước ngôi đền có một pho tượng đá. Đây là pho tượng duy nhất còn sót lại sau khi ngôi đền bị cướp phá.
Vị cao niên trong 7 tu sĩ ấy tên là Đu-bô, ông được anh embầu lên làm bề trên của cộng đoàn.
Để dạy cho anh em một quy luật cơ bản của đời sống cộng đoàn, mỗi buổi sáng ông ra đứng trước pho tượng, nhặt một hòn đá ném mạnh vào đó, rồi chiều đến ông lại trở ra đứng trước pho tượng và lớn tiếng xin lỗi về hành động ném đá của ông.
Cử chỉ khác thường của vị bề trên ấy kéo dài trong một thời gian khá lâu.


Một ngày kia, không còn làm chủ được tính tò mò, một người anh em trong cộng đoàn đã hỏi lý do của hành động khó hiểu ấy.
Vị bề trên trả lời bằng cách hỏi lại người đó như sau:
– Khi tôi ném đá vào pho tượng, pho tượng có lung lay không?
Người kia trả lời: Thưa không.
Vị bề trên hỏi tiếp:
– Buổi chiều khi tôi đến xin lỗi, pho tượng ấy có để lộ xúc động nào không?
Người anh em cũng trả lời: Thưa không.
Bấy giờ vị bề trên giải thích:
– Anh em thân mến, chúng ta có tất cả bảy người trong cộng đoàn. Nếu chúng ta muốn sống hiệp nhất yêu thương nhau, chúng ta cũng hãy sống như pho tượng này. Đừng ai trong chúng ta tỏ ra giận dữ khi có những ai trong anh em xúc phạm đến mình. Và cũng đừng ai trong chúng ta tỏ ra hãnh diện khi có người đến xin lỗi mình.
Lời khuyên trên đây của vị bề trên đã được mọi người vui vẻ đón nhận, và từ đó họ sống với nhau trong hòa thuận, an bình.
Thứ Bảy tuần XVII mùa Thường Niên - Ngày 30/07: Thánh Phêrô Chrysôlogô
Lời Chúa: Mt 14,1-12
1 Khi ấy quận vương Hêrôđê nghe danh tiếng Chúa Giêsu, 2 thì nói với những kẻ hầu cận rằng: "Người này là Gioan Tẩy Giả, ông từ cõi chết sống lại, nên mới làm được các phép lạ như vậy". 3 Tại vì Hêrôđia vợ của anh mình mà vua Hêrôđê đã bắt trói Gioan tống ngục, 4 bởi Gioan đã nói với vua rằng: "Nhà vua không được lấy bà ấy làm vợ". 5 Vua muốn giết Gioan, nhưng lại sợ dân chúng, vì họ coi Gioan như một tiên tri. 6 Nhân ngày sinh nhật của Hêrôđê, con gái Hêrôđia nhảy múa trước mặt mọi người, và đã làm cho Hêrôđê vui thích. 7 Bởi đấy vua thề hứa sẽ ban cho nó bất cứ điều gì nó xin. 8 Được mẹ nó dặn trước, nên nó nói: "Xin vua đặt đầu Gioan Tẩy Giả trên đĩa này cho con". 9 Vua lo buồn, nhưng vì đã trót thề rồi, và vì các người đang dự tiệc, nên đã truyền làm như vậy. 10 Ông sai người đi chặt đầu Gioan trong ngục, 11 và để đầu Gioan trên đĩa đem trao cho cô gái, và nó đem cho mẹ nó.12 Các môn đồ của Gioan đến lấy xác thầy và chôn cất, rồi đi báo tin cho Chúa Giêsu.
"Vua muốn giết Gioan, nhưng lại sợ dân chúng, nhưng vì đã trót thề rồi, và vì các người đang dự tiệc, nên đã truyền làm như vậy." (Mt 14,5.9)
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết yêu mến nhau, sống yêu thương và tha thứ cho nhau.

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

TÌM KIẾM VÀ TỪ BỎ

Một nông dân Nam phi đã cố gắng nhiều năm mà vẫn không đủ sống nơi vùng đất sỏi đá khô cằn tại nông trang của ông. Ông nghe rằng nhiều người đang tìm kim cương trên khắp đất nước, nên ông bán nông trang và bắt đầu tìm kiếm kim cương.
Sau một năm tìm kiếm không kết quả, ông chết. Một ngày kia, người mua nông trang của ông để ý những hòn đá khác thường ở góc ruộng. Vì hiếu kỳ, ông đem chúng về, rửa sạch và đánh bóng.
Nông trang đó cho thấy mỏ kim cương đầu tiên.
Internet

Thứ tư tuần 17 Thường Niên
Lời Chúa: Mt 13, 44-46
44 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: "Nước trời giống như kho tàng chôn giấu trong ruộng, người kia tìm được, vội chôn vùi xuống, vui mừng trở về bán tất cả những gì anh có mà mua thửa ruộng ấy. 45 Nước trời cũng giống như người buôn nọ đi tìm ngọc quý. 46 Tìm được một viên ngọc quý, anh trở về bán mọi của cải mà mua viên ngọc ấy.

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết nhận ra giá trị và giữ gìn kho tàng nước Trời, để chúng con cũng được cùng Chúa hưởng vinh quang trong cuộc sống đời đời. Amen.

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

VỚI TÌNH YÊU TA CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC MỌI THỨ

Nhiều năm về trước, cha tôi được chẩn đoán mắc phải một chứng bệnh tim hiểm nghèo. Cha có thể khỏe mạnh ngay lúc này nhưng chỉ trong phút chốc, ông có thể ngã quỵ và nằm liệt giường. Các bác sĩ khuyên cha nên nghỉ ngơi, phòng những chuyện bất trắc có thể xảy ra.
Trước tình hình đó, cha quyết định đăng ký làm tình nguyện viên tại một bệnh viện nhi. Cha tôi rất yêu trẻ con và đây thật sự là một công việc phù hợp với ông. Cha nhận làm việc tại khu điều trị cho những trẻ mắc bệnh hiểm nghèo. Cha trò chuyện và chơi đùa cùng chúng. Cha dạy bọn trẻ cách nặn các bức tượng bằng gốm. Thế nhưng, thỉnh thoảng cha lại trở về nhà với vẻ mặt buồn bã. Những lúc ấy, tôi biết cha vừa mất đi một người bạn nhỏ. Dù rất đau buồn nhưng cha vẫn cố gắng an ủi những người cha người mẹ bất hạnh. Cha bảo cha sẽ sớm gặp con của họ ở thiên đường và hứa sẽ chăm sóc chúng cho đến khi họ có mặt trên đó. Cha còn hỏi họ có gửi lời nhắn nào tới bọn trẻ không. Lời hứa của cha tôi đã giúp nhiều người vơi đi nỗi đau buồn đang trào dâng trong lòng.
Trong số những đứa trẻ cha tôi chăm sóc có một cô bé khoảng chín tuổi đang mắc phải một chứng bệnh hiểm nghèo và bị liệt toàn thân. Dù không rành về y học nhưng tôi biết căn bệnh ấy thật sự rất khủng khiếp đối với cô bé. Mỗi ngày của cô bé đều trôi qua trong lặng lẽ và cô bé gần như chẳng còn điều gì để trông đợi ở cuộc sống. Cha tỏi quyết định giúp cô bé. Mỗi ngày, khi đến thăm cô bé, cha mang theo sơn, cọ và giấy vẽ. Cha đặt tờ giấy dựa vào một tờ giấy cứng, miệng ngậm cọ vê và bắt đầu sơn quét. Cha chỉ sử dụng miệng để vẽ chứ không dùng đến đôi tay của mình. Cha đến thảm cô bé bất cứ lúc nào có thể và vẽ tặng cô bé một bức tranh. Và ông luôn nhắc cô bé: “Cháu thấy không, chúng ta có thể làm được mọi thứ nếu ta quyết tâm”.

Cuối cùng, cô bé củng bắt đầu học cách vẽ bằng miệng. Cả hai trở thành bạn bè thân thiết của nhau. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, cô bé xuất viện vì các bác sĩ cho rằng họ không thể làm gì được hơn. Cha tôi củng tạm dừng công việc tình nguyện ở bệnh viện vì bệnh tình của ông đột nhiên trở nặng. Một thời gian sau, cha tôi khỏe hơn và quay lại công việc mà ông rất yêu thích ấy. Một hôm, cha bước dọc theo hành lang thì thấy cửa phòng của cô bé bị liệt ngày trước đang mở toang. Ồng bước vào phòng và hết sức ngạc nhiên khi thấy cô bé trước đây đang bước đi bằng đôi chân của mình. Cô bé chạy thẳng đến chỗ cha và ôm ông thật chặt. Cô bé tặng cha bức tranh mà cô đã vẽ bằng tay; dưới bức tranh có đề: “Cám ơn ông đã giúp cháu tự bước đi”.
Khi kể cho tôi nghe câu chuyện xúc động đó, cha tôi đã khóc. Cha bảo tình yêu thương đôi khi còn kỳ diệu hơn cả người thầy thuốc. Cha đã cố gắng sống và cho đi tình yêu thương của mình để góp phần làm nên những điều kỳ diệu cho cuộc sống. Chỉ vài tháng sau khi được tặng bức tranh, cha tôi qua đời trong một cơn đột quỵ bất ngờ. Và cha đã ra đi với nụ cưòỉ mãn nguyện trên môi.
– Tina Karratti
Trích Cha – Điểm Tựa Đời Con
Thứ Ba tuần XVII mùa Thường Niên - Ngày 26/07: Thánh Gioakim và Anna, song thân Đức trinh nữ Maria
Lời Chúa: Mt 13,16-17
16 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Phúc cho mắt các con vì được thấy; và phúc cho tai các con vì được nghe. 17 Quả thật, Thầy bảo các con: Nhiều vị tiên tri và nhiều đấng công chính đã ao ước trông thấy điều các con thấy, mà không được thấy; mong ước nghe điều các con nghe, mà không được nghe".

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, xin cho con tìm được hạnh phúc đích thực khi con chiêm ngưỡng những kỳ công Chúa thực hiện trong dòng lịch sử của Giáo Hội, cùng biết nghe theo lời Chúa dạy, vì chỉ nơi Chúa mới có lời đem lại cho con sự sống đời đời. Amen.

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2016

HẠNH PHÚC CHO ĐI

Tại văn phòng của một Cố vấn Tâm lý, một thiếu phụ vừa trẻ vừa giàu, giãi bày tâm sự: "Bất cứ thứ gì tôi muốn thì chồng tôi đều có cả. Tôi có đủ mọi sự nhưng trong lòng trống vắng vô cùng. Xin bà hãy cho tôi một lời khuyên".
Nhà Cố vấn Tâm lý không trả lời, nhưng bảo cô thư ký của bà kể chuyện đời cô. Cô này kể:
"Chồng tôi đã chết, cách nay 3 tháng con tôi cũng chết vì xe đụng. Tôi cảm thấy mất tất cả, tôi không ngủ được, tôi không muốn ăn uống, tôi không bao giờ cười. Một hôm tôi đi làm về hơi khuya. Có một chú mèo con cứ đi theo sau tôi. Trời lạnh. Tôi thấy tội nghiệp nó, nên tôi mở cửa cho nó vào nhà. Tôi pha cho nó một ly sữa. Nó kêu meo meo và cọ mình vào chân tôi. Lần đầu tiên tôi cười. Rồi tôi nghĩ: nếu việc giúp cho một chú mèo con có thể làm tôi cười, thì việc giúp cho người nào đó chắc có thể làm tôi hạnh phúc. Thế là hôm sau tôi nướng vài ổ bánh đem cho bà cụ hàng xóm đang bênh. Mỗi ngày tôi cố làm vài việc gì đó cho những người tôi gặp được vui vẻ. Và quả thực tôi đã thấy hạnh phúc. Tôi nghiệm ra được điều này là ta sẽ không hạnh phúc khi ta chỉ chờ người khác đem lại hạnh phúc cho mình; ngược lại ta sẽ hạnh phúc thật khi ta làm cho người khác hạnh phúc."
Nghe đến đó, người thiếu phụ trẻ bật khóc. Cô đã có bất cứ thứ gì đồng tiền có thể mua được nhưng cô đã đánh mất những thứ mà đồng tiền không mua nổi. Và cô quyết định noi gương cô thư ký nọ.
(Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái)

Thứ Hai tuần XVII mùa Thường Niên
Lời Chúa: Mt 20,20-28
20 Khi ấy, bà mẹ các con ông Giêbêđê cùng với hai con đến gặp Chúa Giêsu. Bà sấp mình xuống lạy Người, có ý xin Người điều chi đó. 21 Người hỏi: "Bà muốn gì?" Bà ta thưa lại: "Xin Ngài hãy truyền cho hai con tôi đây được ngồi một đứa bên hữu, một đứa bên tả Ngài, trong Nước Ngài".
22 Chúa Giêsu đáp lại: "Các ngươi không biết điều các ngươi xin. Các ngươi có thể uống chén mà ít nữa đây ta sắp uống chăng?" Họ nói với Người: "Thưa được". 23 Người bảo họ: "Vậy các ngươi sẽ uống chén của Ta, còn việc ngồi bên hữu hay bên tả, thì không thuộc quyền Ta ban, nhưng Cha Ta đã chuẩn bị cho ai thì người ấy mới được". 24 Nghe vậy, mười người kia tỏ ra bất bình với hai anh em.
25 Chúa Giêsu gọi họ lại mà bảo: "Các con biết thủ lãnh của các dân tộc thì thống trị họ và những người làm lớn thì hành quyền trên họ. 26 Giữa các con thì không được thế. 27 Trong các con, ai muốn làm lớn, thì hãy phục vụ các con, và ai muốn cầm đầu các con, thì hãy làm tôi tớ các con. 28 Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ và phó mạng sống làm giá chuộc cho nhiều người".
"Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ." (Mt 22,28)
Lạy Chúa Giêsu, xin thúc đẩy con biết phục vụ mà không tìm an nghỉ. Xin cũng cho con nhận biết rằng khi con xả thân là lúc con làm chủ đời mình và đang tự do hiến dâng cho Chúa đời con. Amen.

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

KIÊN TÂM CẦU NGUYỆN

Tại Pháp, có gia đình sĩ quan M.X. đạo đức, sùng kính Đức Mẹ thật tình, gia đình có bốn người con và thuê hai người giúp việc. Một chị trong hai người giúp lại mắc chứng động kinh, nhà lại nghèo. Bà vợ sĩ quan chỉ muốn thải chị ta về quê không mượn nữa, vì sợ con mình có ngày chết oan vĩ chị ta. Nhưng ông chồng đạo đức, đầy lòng bác ái không chịu, chỉ muốn lưu lại nhà để nâng đỡ một gia đình nghèo túng. 
Nhân địp tháng Mẹ về, ông sĩ quan đặt hết niền tin ở Mẹ, rồi bào với vợ cùng làm tuần chín ngày khấn xin với Đức Mẹ cho chị khỏi bệnh. Bà vợ động lòng ưng thuận. Qua tuần chín, chị ở chưa khởi bệnh, bà vợ lại nghi nan và xin thải chị ta về. Ông chồng nhất định lưu lại và cùng với vợ làm thêm tuần chính thứ hai, rồi tiếp tuần chín thứ ba. 
Ông thường lấy câu Phúc Âm Chúa phán mà giục vợ tin cậy cho vững: "Ai tin sẽ được, ai gõ sẽ mở cho . . ."Sắp mãn tuần chín lần thứ ba. Sau khi dự thánh lễ và hiệp lễ, ông về nhà ở trong phòng riêng, sấp mình trước ảnh Mẹ, thiết tha van nài: "Lạy Mẹ con đã đặt hết niềm tin ở Mẹ, đã đặt hết niền tin tưởng dâng cả gia đình con cho Mẹ, chẳng lẽ Mẹ bỏ lời con xin? Chẳng lẽ lời thánh Bênađô quả quyết: 'Xưa nay chưa từng nghe nói ai chạy đến cùng Mẹ mà Mẹ từ chối' Xin Mẹ thương chị ở gia đình con". Đức Mẹ đã nhận lời, hôm sau chị ở đã khỏi bệnh, cả nhà vui vẻ mua hoa nến đến nhà thờ xin lễ tạ ơn Mẹ.

Chúa Nhật tuần XVII mùa Thường Niên - Năm C
Lời Chúa: Lc 11,1-13
1 Ngày kia, Chúa Giêsu cầu nguyện ở một nơi kia. Khi Người cầu nguyện xong, có một môn đệ thưa Người rằng: "Lạy Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện như Gioan đã dạy môn đệ ông". 2 Người nói với các ông:
"Khi các con cầu nguyện, hãy nói: 'Lạy Cha, nguyện xin danh Cha cả sáng. Nước Cha trị đến. 3 Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày. 4 Và tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha mọi kẻ có nợ chúng con. Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ'".
5 Và Người còn bảo các ông rằng: "Nếu ai trong các con có người bạn, giữa đêm khuya đến nói với người ấy rằng: 'Anh ơi, xin cho tôi vay ba chiếc bánh, 6 vì tôi có anh bạn đi đường ghé lại nhà tôi, mà tôi không có gì thết đãi anh ấy'. 7 Và từ trong nhà có tiếng người ấy đáp: 'Xin đừng quấy rầy tôi, vì cửa đã đóng, các con tôi và tôi đã lên giường nằm rồi, tôi không thể chỗi dậy lấy bánh cho anh được'. 8 Thầy bảo các con, dù người đó không dậy vì tình bạn để lấy bánh cho người bạn, người đó cũng sẽ dậy, ít nữa là vì sự quấy rầy của người kia mà cho anh ta tất cả những gì anh ta cần.
9 "Và Thầy bảo các con: Các con hãy xin thì sẽ được, hãy tìm thì sẽ gặp, hãy gõ thì sẽ mở cho. 10 Vì hễ ai xin thì được, ai tìm thì gặp, ai gõ thì sẽ mở cho.
11 "Người cha nào trong các con có đứa con xin bánh mà lại cho nó hòn đá ư? Hay nó xin cá, lại cho nó con rắn thay vì cá sao? 12 Hay nó xin quả trứng, lại cho nó con bọ cạp ư? 13 Vậy, nếu các con là những kẻ gian ác, còn biết cho con cái mình những của tốt, phương chi Cha các con trên trời sẽ ban Thánh Thần cho những kẻ xin Người".

Lạy chúa, Chúa đã nói “anh em cứ xin thì sẽ được”, thì cũng xin cho chúng con luôn biết cậy trông nơi Chúa là điểm đến đích thực và điểm tựa cho mỗi người chúng con trong cuộc sống này.

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2016

HẠT MẦM TRONG CHẬU CÂY

Chuyện kể rằng....
Tại một vương quốc nọ, có một vị vua lớn tuổi muốn tìm người kế vị. Ngài gọi các hoàng tử vào và nói: "Đã đến lúc ta phải nhường ngôi cho một vị hoàng tử xứng đáng nhất. Hôm nay, ta sẽ đưa cho các con mỗi người một hạt giống đặc biệt. Các con ươm mầm và tưới nước cho nó hàng ngày. Một năm sau quay lại đây cho ta xem kết quả". Giống như bao hoàng tử khác, Ling vui vẻ cầm hạt giống về nhà và kể cho mẹ nghe. Thế rồi, hàng ngày mẹ giúp chàng xới đất, gieo hạt và tưới nước... Sau khoảng ba tuần, các hoàng từ bắt đầu nói về những chậu cây của mình.
Ling vẫn duy trì việc tưới nước và chăm sóc cây, nhưng không có gì tiến triển cả. Ba tuần, rồi bốn tuần, năm tuần trôi qua, nhưng hạt giống của chàng vẫn vậy. Mọi người vẫn nói chuyện về sự tiến triển của việc trồng cây, còn Ling thì âm thầm lặng lẽ, chàng trai cảm thấy mình đang là người thua cuộc. Sáu tháng đã qua, chậu cây của Ling vẫn vậy.
Mọi người đang háo hức vì thời hạn vua ra sắp hết. Các chậu cây của họ đã phát triển và rất tươi đẹp. Một năm đã trôi qua và tất cả mọi người đang chuẩn bị mang thành quả tới chỗ nhà vua. Chỉ riêng hoàng tử Ling không muốn ngày đó tới chút nào. Nhưng nhờ lời khuyên của mẹ chàng đã trung thực và mang chậu không có cây tới.

Khi tới nơi, chàng rất ngạc nhiên khi có vô số chậu cây của các hoàng tử khác. Chúng rất đẹp và tươi tốt. Ling nhẹ nhàng đặt chậu cây rỗng của mình xuống sàn và nhận được những tràng cười chế nhạo của mọi người.
Nhà vua đã tới, ông đi dọc một vòng quanh phòng, ngắm nhìn chậu cây của mọi người. Chỉ có hoàng tử Ling rụt rè lùi lại phía sau khi ông bước tới. Một lát sau, nhà vua cất giọng nói: "Hỡi các hoàng từ yêu quý của ta, những chậu cây, những bông hoa, chiếc lá của các con rất đẹp. Và ta đã chọn được một người xứng đáng cho ngôi vị hoàng đế".
Vị vua lớn tuổi để mắt vào Ling, người đứng nép vào trong với chiếc chậu rỗng. Vua cho gọi chàng tới, Ling rất sợ hãi, chàng nghĩ vua có thể tức giận và chém đầu mình. Nhưng khi Ling tiến tới, nhà vua chỉ vào chàng và nói: "Hỡi toàn thể thần dân, ta tuyên bố hoàng đế mới của vương quốc này là Ling".
Chàng trai trẻ đã không thể tin được điều này, thậm chí chậu cây của chàng chỉ là một hạt mầm. Làm sao chàng có thể trở thành hoàng đế được?
Nhà vua tiếp lời: "Một năm trước đây, ta đã đưa cho mọi người một hạt giống. Và ta nói các con hãy về trồng và chăm sóc nó, sau đó mang tới đây. Nhưng những hạt giống mà ta phân phát cho mọi người đều đó bị luộc chín, không có hạt nào có thể phát triển được. Tất cả các con, ngoại trừ Ling, đã mua những hạt giống khác và trồng vào chậu cây của mình, khi thấy chúng không nảy mầm. Chỉ có Ling là người duy nhất đã dám trung thực mang đến cho ta hạt giống này. Vì điều đó, hoàng từ Ling xứng đáng là vua của vương quốc này".
Zing Blog
Thứ Bảy tuần XVI mùa Thường Niên - Ngày 23/07: Thánh Birgitta
Lời Chúa: Mt 13,24-30
24 Khi ấy, Chúa Giêsu phán một dụ ngôn khác cùng dân chúng rằng: Nước trời giống như người kia gieo giống tốt trong ruộng mình. 25 Trong lúc mọi người ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo cỏ lùng vào ngay giữa lúa, rồi đi mất.
26 Khi lúa lớn lên và trổ bông, thì cỏ lùng cũng lộ ra. 27 Đầy tớ chủ nhà đến nói với ông rằng: "Thưa ông, thế ông đã không gieo giống tốt trong ruộng ông sao? Vậy cỏ lùng từ đâu mà có?" 28 Ông đáp: "Người thù của ta đã làm như thế". Đầy tớ nói với chủ: "Nếu ông bằng lòng, chúng tôi xin đi nhổ cỏ". 29 Chủ nhà đáp: "Không được, kẻo khi nhổ cỏ lùng, các anh lại nhổ luôn cả lúa chăng. 30 Hãy cứ để cả hai mọc lên cho đến mùa gặt. Và đến mùa, ta sẽ dặn thợ gặt: Các anh hãy nhổ cỏ lùng trước, rồi bó lại từng bó mà đốt đi, sau mới thu lúa lại chất vào lẫm cho ta".
Lạy Chúa, xin cho chúng con luốn sống ngay thẳng trong tất cả mọi việc, để từ đây chúng con có thể làm chứng cho Chúa với tất cả anh em chưa biết Chúa

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

NỖI ĐAU VÀ HẠNH PHÚC

Một cậu bé hỏi mẹ về đứa em mới chết hiện đang ở đâu. Người mẹ đáp: Em con đang ở trên thiên đàng với Chúa Giêsu. Mấy ngày sau, bà mẹ nói chuyện với bạn bè tỏ ý đau buồn khi nhắc đến đứa con mới mất. Bé ngạc nhiên hỏi mẹ: Khi mẹ mất vật gì, tức là mẹ không biết nó đang ở đâu phải không mẹ? Bà mẹ đáp: Phải. Bé hỏi tiếp: Mẹ biết em con đang ở với Chúa, sao mẹ lại nói là em con đã mất? Bà mẹ chợt tỉnh, không còn đau buồn nữa, mà ý thức con mình đang vui hưởng hạnh phúc thiên đàng.
Thứ Sáu tuần XVI mùa Thường Niên - Ngày 22/7: Thánh nữ Maria Mađalêna, lễ kính
Lời Chúa: Ga 20,1-2.11-18
Ngày đầu tuần, Maria Mađalêna đi ra mồ từ sáng sớm khi trời còn tối, và bà thấy tảng đá đã được lăn ra khỏi mồ. Bà liền chạy về tìm Simon Phêrô và người môn đệ khác được Chúa Giêsu yêu mến, bà nói với các ông rằng: "Người ta đã lấy xác Thầy khỏi mồ, và chúng tôi không biết người ta để Thầy ở đâu". Bà Maria đang còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc, nhìn vào trong mồ, bà thấy hai thiên thần mặc áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa Giêsu, một vị ngồi phía đàng đầu, một vị ngồi phía đàng chân. Hai vị hỏi: "Tại sao bà khóc?" Bà trả lời: "Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi, và tôi không biết người ta đã để Người ở đâu?" Vừa nói xong, bà quay mặt lại, thì thấy Chúa Giêsu đã đứng đó. Nhưng bà chưa biết là Chúa Giêsu. Chúa Giêsu hỏi: "Bà kia, sao mà khóc? Bà tìm ai?" Tưởng là người giữ vườn, Maria thưa: "Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi biết ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người". Chúa Giêsu gọi: "Maria". Quay mặt lại, bà thưa Người: "Rabboni", nghĩa là "Lạy Thầy". Chúa Giêsu bảo bà: "Đừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy báo tin cho các anh em Ta hay và bảo họ rằng: "Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con". Maria Mađalêna đi báo tin cho các môn đệ rằng: "Tôi đã trông thấy Chúa, và Chúa đã phán với tôi những điều ấy".
Lạy Chúa, giữa thế giới đầy bận rộn và náo nhiệt này, xin cho chúng con biết lắng tai nghe tiếng Chúa. Xin hãy mở rộng đôi tay còn khép kín của chúng con, để chúng con mau mắn thi hành “sứ điệp” Chúa gởi đến cho chúng con trong cuộc sống hằng ngày. Amen.

(Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền)

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2016

CHO ĐI VÀ NHẬN LẠI

Bà đã khổ sở cả đêm qua. Và đêm nay chắc bà còn phải khổ sở nhiều hơn nữa.
Cơn mưa phùn tháng mười hai lạnh thấu xương khiến người bà run lên, đôi mắt thì cứ nhức buốt mỗi khi nhìn sang hai bên. Bà biết mình đang sốt cao. Từ chỗ bà đang đứng – dưới cây cột đè n cao áp mang lại chút cảm giác ấm áp giả tạo – đế n phòng cấp cứu của bệnh viện phả  dà i đến bốn kilômét. Vốn là người cứng rắn và nhiều nghị lực, nhưng đêm nay, bà biết mình không thể đi bộ hết đoạn đường này.
Ở cái thành phố bé nhỏ này, một khi trở thành người vô gia cư, sẽ không có nhiều con đường để chọn lự a. Chẳng những mất nhà, bà còn mất luôn tính lịch sự và lòng tự trọng nữ a. Cá i đói, rét lẫn sự khắc nghiệt của cuộc sống khiến người ta không cần và cũng chẳng thể nghĩ đến những thứ này.
Nhưng oái oăm thay, sự cộc cằn thô lỗ càng làm bà thêm khốn khó. Người ta nhớ mặt, nhớ cách cư xử của bà , chỉ cần thoáng thấy bà từ xa, họ đã vội vàng băng qua bên kia đườ ng để tránh. Bà đưa mắt nhìn dòng người qua lại, mong một ai đó tử tế sẽ giúp mình, nhưng điều bà nhìn thấy chỉ toàn là nhữ ng khuôn mặt mệt mỏi. Có một người phụ nữ tay xách những túi đồ căng phồng bước ra khỏi cửa hàng bách hóa và dúi vài tờ tiền lẻ vào tay bà. Chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thè m nhìn mặt bà, người phụ nữ ấy vội vã bước đi...
- Cảm ơn! – Bà nói với theo – Cảm ơn nhiều, xin làm ơn giúp tôi…
Nhưng lời cuối cùng chỉ còn thều thào cho chính bà. “Bây giờ mình phải làm gì đây?” - Bà tự hỏi, cố nén tiếng thở dài.
Bỗng bà nhìn thấy một anh thanh niên trẻ người mà bà biết là dễ mềm lòng trước những bất hạnh của người khác nhất trong thành phố. Anh đã từng giúp bà vài lần nên bà nghĩ thể nào mình cũng sẽ được đi nhờ xe và biết đâu lại được giúp cho chút ít tiền nữa.
- Xin lỗi cậu! Xin cậu thương giúp! Tôi đang bị bệnh, phải đi bác sĩ.
Cậu làm ơn đưa tôi đến bệnh viện được không?
Người thanh niên cau mày lắc đầu.
- Xin lỗi bác. Với cháu, ngày hôm nay đã dài lắm rồi. Cháu đang thất nghiệp. Cả ngày nay cháu đi tìm việc mà… À, bây giờ trễ rồi, bác cũng chẳng muốn nghe kể đâu. Cháu xin lỗi. Hôm nay cháu không giúp gì được cho ai đâu.
Chàng trai ấy chưa ăn tối, ngay cả bữa trưa cũng chưa. Anh mệt mỏi, lạnh lẽo và chán nản.
Cảm giác trong lòng anh lúc này còn tồi tệ hơn cả cái lạnh đang quất vào người. Anh gục đầu hẳn xuống và ủ rũ bước ra bãi đỗ xe.
Nhưng không đi được quá nửa dãy nhà, anh quay lại. “Ôi, mình trở nên ích kỷ từ bao giờ vậy?”- Anh tự nhủ khi nổ máy xe.
- Bác lên xe đi. Cháu nghĩ mình có thể cho bác xuống ở chỗ bệnh viện trên đường về nhà. – Anh nói lúc đã đuổi kịp bà.
Bà lão im lặng làm theo. Bỗng nhiên, người thanh niên lại thoáng hối hận. Một ngày mệt mỏi, lại thêm đêm nay nữa, anh biết nó sẽ dài lắm.

Đến phòng cấp cứu, anh ngồi cạnh bà cụ và cùng chờ với bà. Lúc nào vào bệnh viện cũng chờ, dù là phải cấp cứu. Để giết thời gian, anh ra chiếc máy bán hàng tự động trong hành lang để tiêu những đồng xu cuối cùng của mình vào góikẹo M&M. Rồi anh quay trở lại và ngồi sụp xuống chiếc ghế có lưng dựa thấp. “Sao người ta không thiết kế những chiếc ghế ngồi dễ chịu hơn chiếc này nhỉ?”- Anh chán chường tự hỏi.
Chưa từng có ai vào và ra khỏi phòng cấp cứu trong một khoảng thời gian ngắn được. Anh đoán ít nhất cũng phải là ba tiếng đồng hồ. Thấy bà có vẻ kiệt sức, anh đưa bà gói kẹo, nhưng bà xua tay từ chối vì đang mải suy nghĩ về bệnh tật của mình.Anh mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định trước mắt, thậm chí không nhận ra là đã đến lượt bà vào khám.
- Thôi cậu về đi. – Bà thúc vào tay anh thanh niên. – Cậu không phải chờ nữa. Tôi sẽ khỏe thôi.
- Không, cháu sẽ ở đây đến khi bác khám xong. Bác sẽ cần quá giang để về đấy. – Anh không nói là “về nhà” vì biết rằng, bà làm gì còn nơi nào để được gọi như vậy.
Mệt lử, anh ngủ gật trong khi chờ đợi. Khi cố nâng hai mi mắt nặng trĩu lên, anh thấy một người lạ ngồi dãy ghế đối diện đang mỉm cười với mình.
- Không nhận ra mình à? – Chàng thanh niên kia hỏi. Anh lắc đầu.
- Năm ngoái chúng ta đã từng làm việc chung với nhau tại công trình An Sinh, cậu nhớ chưa?
- A, nhớ rồi! Chào anh. Anh khỏe chứ. Dạo này anh đang làm gì? – Anh lịch sự hỏi thăm.
- Tớ đang làm một công trình lớn khác. Đã làm móng rồi. Bọn tớ sẽ còn làm ở đó cho đến tháng ba năm sau, chắc khoảng đó. Còn cậu sao rồi? – Người thanh niên kia hỏi lại.
- Em đang thất nghiệp. Cả ngày nay em đi xin việc mà… – Giọng anh lạc đi, đầu cúi xuống.
- Vậy cậu thử  nói chuyện với sếp tớ xem sao.Bọn tớ đang thiếu bốn người. Ông ấy tìm mãi mà vẫn chưa được. Nếu không có vấn đề gì, cậu có thể bắt đầu làm việc ngay sáng mai. Lại đây nào, tớ sẽ gọ i điện cho ông ấy ngay. – Người thanh niên cao lớn đi thẳng tới hộp điện thoạ i. Anh đi theo sau.
Vài phút sau, hai chàng trai bắt tay nhau.
- Sáng mai gặp lại nhé! – Anh nói lúc chàng trai kia cầm áo khoác lên và cùng cô bạn gái của anh ấy ra về. Anh nhìn quanh và nhận ra phòng chờ đang vắng tanh. Anh đi về phía cô gái đang ngồi trực sau chiếc bàn tiếp tân lớn. Mắt anh ngân ngấn nước.
- Cô gì ơi, tối nay tôi vừa nhận ra một bài học quan trọng và đang rất muốn được chia sẻ nó với người khác. Liệu tôi có thể kể cô nghe chuyện tuyệt vời vừa xảy đến với tôi không?
- Ồ, tất nhiên. – Cô gái mỉm cười nói. – Tôi cũng đang muốn nghe một câu chuyện nào đó mà.
Thứ Tư tuần XVI mùa Thường Niên
Lời Chúa: Mt 13,1-9
1 Ngày ấy, Chúa Giêsu ra khỏi nhà và đi đến ngồi ở ven bờ biển. 2 Dân chúng tụ tập quanh Người đông đảo đến nỗi Người phải xuống thuyền mà ngồi, còn tất cả dân chúng thì đứng trên bờ. 3 Và Người dùng dụ ngôn mà nói với họ nhiều điều. Người nói:
"Này đây, có người gieo giống đi gieo lúa. 4 Trong khi gieo, có hạt rơi xuống vệ đường, chim trời bay đến ăn mất. 5 Có hạt rơi xuống trên đá sỏi, chỗ có ít đất, nó liền mọc lên, vì không có nhiều đất. 6 Khi mặt trời mọc lên, bị nắng gắt, và vì không đâm rễ sâu, nên nó khô héo. 7 Có hạt rơi vào bụi gai, gai mọc um tùm, nên nó chết nghẹt. 8 Có hạt rơi xuống đất tốt và sinh hoa kết quả, có hạt được một trăm, có hạt được sáu mươi, hạt ba mươi. 9 Ai có tai để nghe, thì hãy nghe".
Lạy Cha, con biết luật nhân quả là gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Nếu con gieo nhân thuộc trần gian, con sẽ gặt được những gì thuộc trần gian. Nếu con gieo nhân thuộc vĩnh cửu, con sẽ gặt được những gì thuộc vĩnh cửu. Khi còn ở trần gian, nếu con chỉ gieo nhân thuộc trần gian, thì khi bước sang đời sống vĩnh cửu, con hoàn toàn trắng tay. Nếu ở đời này, con gieo nhân cho đời sau, thì đời sau con sẽ giàu có, nhưng đời này con phải chấp nhận cuộc sống chỉ tạm đủ với những gì tình thương quan phòng của Cha ban cho con. Xin cho con nhận ra đâu là cách gieo nhân khôn ngoan nhất, đem lại lợi ích cho con nhất.
Joan Nguyễn Chính Kết