Nhiều năm về trước, cha tôi được chẩn đoán mắc phải một chứng
bệnh tim hiểm nghèo. Cha có thể khỏe mạnh ngay lúc này nhưng chỉ trong phút chốc,
ông có thể ngã quỵ và nằm liệt giường. Các bác sĩ khuyên cha nên nghỉ ngơi,
phòng những chuyện bất trắc có thể xảy ra.
Trước tình hình đó, cha quyết định đăng ký làm tình nguyện
viên tại một bệnh viện nhi. Cha tôi rất yêu trẻ con và đây thật sự là một công
việc phù hợp với ông. Cha nhận làm việc tại khu điều trị cho những trẻ mắc bệnh
hiểm nghèo. Cha trò chuyện và chơi đùa cùng chúng. Cha dạy bọn trẻ cách nặn các
bức tượng bằng gốm. Thế nhưng, thỉnh thoảng cha lại trở về nhà với vẻ mặt buồn
bã. Những lúc ấy, tôi biết cha vừa mất đi một người bạn nhỏ. Dù rất đau buồn
nhưng cha vẫn cố gắng an ủi những người cha người mẹ bất hạnh. Cha bảo cha sẽ sớm
gặp con của họ ở thiên đường và hứa sẽ chăm sóc chúng cho đến khi họ có mặt
trên đó. Cha còn hỏi họ có gửi lời nhắn nào tới bọn trẻ không. Lời hứa của cha
tôi đã giúp nhiều người vơi đi nỗi đau buồn đang trào dâng trong lòng.
Trong số những đứa trẻ cha tôi chăm sóc có một cô bé khoảng
chín tuổi đang mắc phải một chứng bệnh hiểm nghèo và bị liệt toàn thân. Dù
không rành về y học nhưng tôi biết căn bệnh ấy thật sự rất khủng khiếp đối với
cô bé. Mỗi ngày của cô bé đều trôi qua trong lặng lẽ và cô bé gần như chẳng còn
điều gì để trông đợi ở cuộc sống. Cha tỏi quyết định giúp cô bé. Mỗi ngày, khi
đến thăm cô bé, cha mang theo sơn, cọ và giấy vẽ. Cha đặt tờ giấy dựa vào một tờ
giấy cứng, miệng ngậm cọ vê và bắt đầu sơn quét. Cha chỉ sử dụng miệng để vẽ chứ
không dùng đến đôi tay của mình. Cha đến thảm cô bé bất cứ lúc nào có thể và vẽ
tặng cô bé một bức tranh. Và ông luôn nhắc cô bé: “Cháu thấy không, chúng ta có
thể làm được mọi thứ nếu ta quyết tâm”.
Cuối cùng, cô bé củng bắt đầu học cách vẽ bằng miệng. Cả
hai trở thành bạn bè thân thiết của nhau. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, cô bé xuất
viện vì các bác sĩ cho rằng họ không thể làm gì được hơn. Cha tôi củng tạm dừng
công việc tình nguyện ở bệnh viện vì bệnh tình của ông đột nhiên trở nặng. Một
thời gian sau, cha tôi khỏe hơn và quay lại công việc mà ông rất yêu thích ấy.
Một hôm, cha bước dọc theo hành lang thì thấy cửa phòng của cô bé bị liệt ngày
trước đang mở toang. Ồng bước vào phòng và hết sức ngạc nhiên khi thấy cô bé
trước đây đang bước đi bằng đôi chân của mình. Cô bé chạy thẳng đến chỗ cha và
ôm ông thật chặt. Cô bé tặng cha bức tranh mà cô đã vẽ bằng tay; dưới bức tranh
có đề: “Cám ơn ông đã giúp cháu tự bước đi”.
Khi kể cho tôi nghe câu chuyện xúc động đó, cha tôi đã
khóc. Cha bảo tình yêu thương đôi khi còn kỳ diệu hơn cả người
thầy thuốc. Cha đã cố gắng sống và cho đi tình yêu thương của mình để góp phần làm nên những
điều kỳ diệu cho cuộc sống. Chỉ vài tháng sau khi được tặng bức tranh, cha tôi
qua đời trong một cơn đột quỵ bất ngờ. Và cha đã ra đi với nụ cưòỉ mãn nguyện
trên môi.
– Tina Karratti
Trích Cha – Điểm Tựa Đời Con
Trích Cha – Điểm Tựa Đời Con
Thứ Ba tuần XVII mùa
Thường Niên - Ngày 26/07: Thánh Gioakim và Anna, song thân Đức trinh nữ Maria
Lời Chúa: Mt 13,16-17
16 Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các môn đệ rằng: "Phúc cho mắt các con vì được thấy; và phúc cho
tai các con vì được nghe. 17 Quả thật, Thầy bảo các con:
Nhiều vị tiên tri và nhiều đấng công chính đã ao ước trông thấy điều các con
thấy, mà không được thấy; mong ước nghe điều các con nghe, mà không được
nghe".
Lạy
Chúa Giêsu Thánh Thể, xin cho con tìm được hạnh phúc đích thực khi con chiêm
ngưỡng những kỳ công Chúa thực hiện trong dòng lịch sử của Giáo Hội, cùng biết
nghe theo lời Chúa dạy, vì chỉ nơi Chúa mới có lời đem lại cho con sự sống đời
đời. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét