Thứ Tư, 28 tháng 9, 2016

NGƯỜI ĂN CẮP CỪU

Tại một miền quê bên Mỹ, vào thời kỳ lập quốc. Có hai anh em nhà kia bị bắt quả tang đang ăn cắp cừu. Dân trong làng đã mở tòa án nhân dân để trừng phạt.
Sau khi nghị án, mọi người đã đồng thanh cho khắc trên trán của tội nhân hai chữ viết tắt S.T có nghĩa là "Người ăn cắp cừu".
Một trong hai người ăn trộm không chịu nổi sự sỉ nhục đã trốn sang một vùng đất khác để chôn chặt dĩ vãng của mình. Nhưng anh không thể xóa nhòa được hai chữ viết tắt trên trán của mình. Bất cứ một người lạ mặt nào cũng đều tra hỏi anh về ý nghĩa của hai chữ ấy. Lại một lần nữa, không chịu nổi sự nhục nhã, anh đã rời bỏ nơi cư ngụ mới để tiếp tục lang thang và cuối cùng mòn mỏi trong cay đắng, anh đã bỏ mình nơi đất khách quê người.

Nếu người anh của mình đã bị sự nhục nhã gặm nhấm đến độ phải trốn suốt cả đời mình, thì người em lại tự nói với mình: "Tôi không thể bỏ trốn chỉ vì ăn cắp mấy con cừu. Tôi phải ở lại đây và tôi phải tạo lại sự tin cẩn nơi những người xung quanh và nơi chính tôi".
Với quyết tâm đó, anh đã trở lại trong xứ của mình. Và không mấy chốc, anh đã xây dựng cho mình một sự nghiệp cũng như danh thơm của một người thanh liêm chính trực.
Nhưng cho dù năm tháng có qua đi, hai chữ S.T vẫn còn ghi đậm trên vầng trán của anh... Ngày kia, có một người lạ mặt hỏi một cụ già trong làng về ý nghĩa của hai chữ viết tắt ấy. Cụ già suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Tôi không nhớ rõ lai lịch của hai chữ viết tắt ấy, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống của người đó, tôi nghĩ rằng hai chữ viết ấy có nghĩa là Thánh thiện".
 Sưu tầm
Thứ Năm Tuần XXVI Thường Niên năm 2 - Các Tổng Thần Micae, Gabriel, Raphael - Lễ kính
Lời Chúa: Ga 1,47-51
47 Đức Giê-su thấy ông Na-tha-na-en tiến về phía mình, liền nói về ông rằng : "Đây đích thật là một người Ít-ra-en, lòng dạ không có gì gian dối." 48 Ông Na-tha-na-en hỏi Người : "Làm sao Ngài lại biết tôi ?" Đức Giê-su trả lời : "Trước khi Phi-líp-phê gọi anh, lúc anh đang ở dưới cây vả, tôi đã thấy anh rồi." 49 Ông Na-tha-na-en nói : "Thưa Thầy, chính Thầy là Con Thiên Chúa, chính Thầy là Vua Ít-ra-en !" 50 Đức Giê-su đáp : "Vì tôi nói với anh là tôi đã thấy anh ở dưới cây vả, nên anh tin ! Anh sẽ còn được thấy những điều lớn lao hơn thế nữa." 51 Người lại nói : "Thật, tôi bảo thật các anh, các anh sẽ thấy trời rộng mở, và các thiên thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống trên Con Người."
(Nguồn : Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)
Lạy Chúa, Chúa không bao giờ thất vọng về chúng con, vì thế xin cho chúng con cũng không bao giờ thất vọng về chính mình, nhưng luôn tin tưởng vào tình yêu của Chúa.

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2016

CHẤP NHẬN

Một ngày kia, thấy vị đạo sĩ rách rưới, kẻ qua đường biếu nhà đạo sĩ manh vải che mình. Những lúc Sadhu ngồi thiền niệm, bầy chuột tưởng tượng gỗ, rúc vào tấm vải gặm nhấm. Tội nghiệp, có kẻ qua đường thấy thế, biếu Sadhu con mèo bắt chuột. Dân trong làng thương tình, thay nhau đem sữa nuôi con mèo. Rồi ngày nọ, có kẻ hành hương từ phương xa, nghe tiếng thơm nhân đức, đến viếng nhà đạo sĩ. Người đàn bà giàu có ấy tặng đạo sĩ Sadhu con bò để lấy sữa nuôi con mèo. Để nuôi con bò, người ta làm cho nó cái chuồng. Từ dạo đó, con bò có chuồng, vị đạo sĩ không có nhà. Thấy thế không ổn, dân trong làng làm cho nhà đạo sĩ chiếc chòi lá.
Từ ngày ấy, nhà đạo sĩ không còn nhiều thời giờ tu niệm như xưa, bận rộn nuôi con bò để lấy sữa nuôi con mèo. Nuôi con mèo để đuổi lũ chuột. Phải lo sửa sang căn nhà. Dân trong làng không muốn nhà đạo sĩ mất thời giờ săn sóc con bò, họ gởi một người đàn bà đến cắt cỏ nuôi con bò, săn sóc con mèo thay cho nhà đạo sĩ có giờ thiền tu.
Nhà đạo sĩ đã có tấm vải che thân, có con mèo đuổi chuột, có con bò cho sữa, có căn nhà để ở, có người đàn bà săn sóc cuộc đời mình. Chẳng bao lâu, nhà đạo sĩ không còn thời gian tĩnh mịch nữa, ông đầy đủ hết rồi.
Đâu là con đường tu đạo? Ông lấy người đàn bà làm vợ, thế là chấm dứt cuộc đời hạnh tu...
Sống đơn giản đưa Shadu vào đời sống tu hạnh. Mất đơn giản, ông mất lý tưởng.
Sưu tầm

Thứ Tư tuần XXVI Thường Niên năm 2 - T. Venceslaô, T. Laurensô, tử đạo
Lời Chúa: Lc 9, 57-62
57Đang khi Thầy trò đi đường thì có kẻ thưa Người rằng: "Thưa Thầy, Thầy đi đâu, tôi cũng xin đi theo." 58Người trả lời: "Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu."59Đức Giêsu nói với một người khác: "Anh hãy theo tôi!" Người ấy thưa: "Thưa Thầy, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã." 60Đức Giêsu bảo: "Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ. Còn anh, anh hãy đi loan báo Triều Đại Thiên Chúa." 61Một người khác nữa lại nói: "Thưa Thầy, tôi xin theo Thầy, nhưng xin cho phép tôi từ biệt gia đình trước đã." 62 Đức Giêsu bảo: "Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa."
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết sống từ bỏ, yêu thương nhau và khiêm tốn trong mỗi ngày.

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

TỘI GÌ NẶNG NHẤT

Một bà già thường đến gõ cửa phòng Cha xứ, kể cho ngài nghe rằng đêm qua Chúa mới hiện ra với bà. Để làm bà nản lòng đừng đến nữa, Cha xứ bảo: “Lần sau, nếu Chúa có hiện ra, bà hãy hỏi Ngài ‘Cha xứ con có tội gì nặng nhất ?’, sau đó tới kể cho tôi nghe”. Mấy ngày sau, bà già không đến nữa. Cha xứ mừng thầm vì bà đã trúng kế của ngài. Nhưng một tuần sau đó, bà già trở lại.
- Thưa Cha, tối hôm qua Chúa lại hiện ra với con.
- Thế bà có hỏi Ngài không ?
- Thưa có chứ.
Cha xứ bắt đầu hồi hộp :
- Bà hỏi thế nào ?
- Thì con hỏi y như Cha đã bảo : “Cha xứ con có tội gì nặng nhất ?”
Cha xứ càng hồi hộp thêm :
- Vậy Chúa có trả lời không ?
- Có chứ.
Bây giờ thì cha xứ lo lắng thật sự :
- Chúa nói sao ?
- Chúa nói : “Ta đã quên hết rồi”
Cha xứ thở phào nhẹ nhỏm (Kể theo Đức Cha Px. NVT)

Thứ ba Tuần XXVI Thường Niên năm 2 - T. Vinh Sơn Phaolô, linh mục - Lễ nhớ
Lời Chúa: Lc 9, 51-56
51Khi đã tới ngày Đức Giêsu được rước lên trời, Người nhất quyết đi lên Giêrusalem.52Người sai mấy sứ giả đi trước. Họ lên đường và vào một làng người Samari để chuẩn bị cho Người đến. 53Nhưng dân làng không đón tiếp Người, vì Người đang đi về hướng Giêrusalem. 54Thấy thế, hai môn đệ Người là ông Giacôbê và ông Gioan nói rằng: "Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không?" 55Nhưng Đức Giêsu quay lại quở mắng các ông. 56Rồi Thầy trò đi sang làng khác.
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)
Lạy Chúa, Chúa là Đấng chậm bất bình và rất mực khoan nhân. Xin ban cho chúng con quả tim của Chúa để chúng con cũng biết kiên nhẫn sửa lỗi cho nhau, và chấp nhận những khác biệt của nhau trong yêu thương, tôn trọng. Amen.
(Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền)

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2016

BÀ LÀ AI?

Trong cơn hôn mê, một người đàn bà nọ thấy mình bị đưa ra trước toà Chúa.
Có tiếng hỏi bà:
- Bà kia, bà là ai?
Người đàn bà đáp:
- Thưa, con là vợ của ông thị trưởng.
Nhưng tiếng ấy lại nghiêm nghị hơn:
- Ta không hỏi ngươi là vợ của ai, Ta chỉ hỏi ngươi là ai mà thôi?
Người đàn bà vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu hỏi. Bà tiếp tục thưa: bà là mẹ của bốn đứa con, bà là giáo viên... Nhưng lần nào tiếng nói cũng vẫn hỏi lại:
- Ta không hỏi ngươi làm nghề gì, Ta chỉ muốn biết ngươi là ai mà thôi.
Nghe đến đây người đàn bà liền thưa:
- Con là một Kitô  hữu.
Tiếng nói lại tỏ dấu bất bình và hỏi  tiếp:
- Ta không hỏi ngươi có đạo hay không có đạo, hoặc theo đạo nào, Ta chỉ hỏi ngươi là ai mà thôi?
Người đàn bà làm một cố gắng cuối cùng, bà trình bày như sau:
- Thưa, con là người đi lễ mỗi ngày và luôn giúp đỡ những người thiếu thốn. Tiếng nói lại càng bất bình hơn nữa:
- Ta không hỏi ngươi đã làm gì, Ta chỉ hỏi ngươi là ai mà thôi

Người đàn bà chợt hiểu được ý nghĩa của câu hỏi.
Sau cơn bệnh trầm  kha, bà quyết tâm trả lời cho bằng được câu hỏi ấy. Và điều đó đã làm cho bà thay đổi hoàn toàn cuộc sống.
Để trả lời câu hỏi trên đây, có lẽ chúng ta phải thưa bằng chính lời của Chúa Giêsu, Ngài nói về một đầy tớ phải làm việc quần quật suốt ngày, rồi chiều về còn phải hầu hạ chủ mình.
Chúa Giêsu nói như sau: “các con cũng thế, sau khi đã làm hết tất cả những gì mình phải làm, các con hãy nói:
Chúng con chỉ là đầy tớ vô dụng”.
Tương quan giữa con người và Thiên Chúa là một tương quan nhưng không."
Sưu tầm
Thứ Hai Tuần thứ 26 Thường Niên C - T. Cosma, T. Đamianô, tử đạo
Lời Chúa: Lc 9, 46-50
46Một câu hỏi chợt đến với các ông: trong các ông, ai là người lớn nhất? 47Đức Giêsu biết điều các ông đang tự hỏi trong lòng, liền đem một em nhỏ đặt bên cạnh mình 48và nói với các ông: "Ai tiếp đón em nhỏ này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy; và ai tiếp đón Thầy, là tiếp đón Đấng đã sai Thầy. Thật vậy, ai là người nhỏ nhất trong tất cả anh em, thì kẻ ấy là người lớn nhất." 49Ông Gioan lên tiếng nói: "Thưa Thầy, chúng con thấy có người nhân danh Thầy mà trừ quỷ. Chúng con đã cố ngăn cản, vì người ấy không cùng với chúng con đi theo Thầy." 50Đức Giêsu bảo ông: "Đừng ngăn cản người ta. Quả thật, ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta! "
 (Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)

Lạy Chúa, xin giúp chúng con luôn sống tinh thần người làm lớn là người phục vụ, biết từ bỏ những cám dỗ danh vọng, tranh giành quyền lực, chỉ một lòng yêu mến Chúa và yêu người tha thiết. Amen.

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

CHUYỆN HÒM CÔNG ĐỨC

Hoàng hôn, trong chùa tĩnh lặng, nơi lư hương khói bay ngập tràn, các vị hòa thượng đang dùng bữa tối.
Một người đàn ông lẻn vào trong chùa, tìm đến trước hòm công đức, bởi trước đó ông ta từng đến đây một lần và đã nhìn thấy rất nhiều người bỏ tiền vào trong hòm này. Trông chừng tứ bề không có ai, ông ta liền lấy hòm công đức xuống, rồi đổ tiền từ bên trong ra ngoài.
Ở phía bên, tiểu hòa thượng và Sư phụ đã nhìn thấy rõ rành rành.
Tiểu hòa thượng nói: “Sư phụ, có người trộm tiền!”.
Sư phụ nói: “Ta biết rồi”.
“Chúng ta đi bắt quả tang ông ta lại ….”.
“Không cần”.
Tiểu hòa thượng sốt ruột: “Sư phụ, tại sao vậy ạ? Ông ta ăn trộm tiền của chúng ta, ông ta là tên trộm!”.
Sư Phụ nói: “Ông ta không phải tên trộm, mà đó cũng không phải tiền của chúng ta….”.
“Đó làm sao không phải tiền của chúng ta chứ?”, tiểu hòa thượng nhìn chăm chăm vào Sư phụ.
Sư phụ nói: “Đó là tiền của người ta bỏ vào, hiện tại có người cần tới nó, lấy nó ra làm sao tính thành trộm được?”.
Tiểu hòa thượng nghe xong trầm mặc không nói, mắt anh ta trừng trừng nhìn theo người đàn ông lấy tiền từ hòm công đức mang đi.
Đợi người đàn ông đi khỏi, tiểu hòa thượng bèn chạy lại trước hòm công đức, cậu chăm chú nhìn vào bên trong, nói: “Sư phụ, bên trong hòm vẫn có tiền!”.
Sư phụ gật đầu, nói: “Ông ta chỉ lấy đi một phần mà mình cần. Nếu ông ta là kẻ trộm, liệu có để lại tiền trong đó không?”. Tiểu hòa thượng gật gật đầu.http://tinhhoa.net/wpcontent/uploads/2014/08/BcKCN8.jpg
Không ngờ chiều hôm sau, người đàn ông ấy lại nhân lúc mọi người đang dùng bữa mà lẻn vào trong chùa, anh ta đến trước hòm công đức, quan sát bốn bề không có người, lại lấy tiền trong hòm công đức.
Lần này, tiểu hòa thượng và Sư phụ cũng đã nhìn thấy rõ rành rành như lần trước. Tiểu hòa thượng vừa thấy liền nói: “Sư phụ, ông ta là ăn trộm, ông ta lại trộm tiền của chúng ta kìa!”.
Sư phụ nói: “Người đặt tiền vào, người lấy tiền đi, tiền của người người tiêu, làm sao là ăn trộm được? Hôm qua ông ta lấy đi một phần, bởi vì không đủ, nay lấy thêm một phần, có gì là không được?”.
Tiểu hòa thượng rất tức giận, nhưng không dám lộ ra, chỉ đành trừng mắt nhìn người đàn ông lấy tiền từ trong hòm công đức.
Đợi người đàn ông vừa đi khỏi, tiểu hòa thượng vội chạy đến nhìn vào phía trong bên hòm công đức, phát hiện bên trong vẫn còn tiền, thầm nghĩ người đàn ông này xem ra cũng không quá xấu, bèn đi nghỉ ngơi.
Kể từ ấy, không thấy người đàn ông quay lại chùa.

Một năm sau, vào buổi sáng sớm, người đàn ông lại tìm đến ngôi chùa. Ông đi vào điện lớn, bái Phật xong, tiến đến trước hòm công đức, ông ta mở túi ra, lấy ra một cọc tiền cho vào hòm công đức. Những người bên cạnh đều há to miệng tỏ ý rằng người đàn ông này quá hào hiệp.
Tiểu hòa thượng nhìn thấy cảnh này, liền tiến lên phía trước, hỏi người đàn ông vì lẽ gì mà rộng rãi hào phóng như vậy.
Người đàn ông đã nhắc đến chuyện cách đây một năm trước, ông ta kể khi đó bản thân đi vào đường cùng, rất cần tiền, nhìn thấy trong hòm công đức có tiền, liền nảy ra ý tưởng mượn đỡ tiền trong hòm công đức, bây giờ những tháng ngày của anh ta đã tốt rồi, anh ta đến trả lễ gấp đôi số tiền.
Tiểu hòa thượng mang chuyện này nói với Sư phụ, Sư phụ bảo: “Con người ai có lúc gặp khó khăn, chỉ cần chúng ta cho họ một con đường thoát, tất sẽ có lúc nhận lại được phúc báo to lớn hơn nhiều. Hòm công đức, đó là công đức của mọi người, cũng là công đức của chúng ta vậy!”.
Sau đó, sự việc này truyền rộng ra, trụ trì của chùa bèn đặc biệt đặt một hòm công đức ngay tại cổng, tiểu hòa thượng chuyên phụ trách hòm công đức này. Mỗi ngày, tiểu hòa thượng đều cho tiền vào bên trong hòm công đức, để cho những ai cần sự giúp đỡ đến lấy tiền.
Khi mới bắt đầu, ban ngày bỏ đầy tiền vào hòm công đức, sám sớm ngày hôm sau đã vơi rồi, nhưng mà vài tháng sau, cũng lại không cần tiểu hòa thượng bỏ tiền vào hòm công đức nữa, sáng sớm mỗi ngày, bên trong hòm công đức đều chứa đầy một hòm tiền, tiểu hòa thượng đành phải lấy bớt tiền ra nếu không không có chỗ chứa.http://tinhhoa.net/wpcontent/uploads/2014/08/BcKCN8.jpg
Một hòm công đức, vừa đồng thời giúp đỡ hàng trăm ngàn người, cũng lại được trăm ngàn người hồi báo gấp bội. Một người từ bi, một trái tim từ bi, đánh thức lòng trắc ẩn của toàn nhân loại.
Sưu tầm
Chúa Nhật Tuần XXVI Thường Niên Năm C
Lời Chúa:  Lc 16, 19-31 
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: "Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các Thiên Thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đàng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:
" 'Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này'. Abraham nói lại: 'Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn từ đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ bên đó qua đây được'.
"Người đó lại nói: 'Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này'. Abraham đáp rằng: 'Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các ngài'. Người đó thưa: 'Không đâu, lạy cha Abraham, nhưng nếu có ai trong cõi chết hiện về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải'. Nhưng Abraham bảo người ấy: 'Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu'

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết quảng đại giúp đỡ nhưng ai đang gặp khó khăn và luôn biết khiêm tốn khi cho đi cũng như nhận lại. Amen

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2016

HẠNH PHÚC KHI BIẾT CHẤP NHẬN

Linh mục John Bauer kể lại chứng từ sau đây: một phụ nữ được các bác sĩ cho biết là chị đang mắc cơn bệnh bất trị. Chị cảm thấy một ngọn lửa nhóm lên trong lòng và muốn nói với Chúa rằng chị muốn bỏ Ngài. Thế là giữ đêm khuya, chị bỏ nhà thương mà đến nhà nguyện gặp Chúa. Trước cung thánh chị thốt lên: “Ôi, ông Chúa, ông phỉnh phờ lừa dối tôi. Đã hai ngàn năm qua, ông tự nhận mình là tình yêu, nhưng mỗi lần có ai được hạnh phúc một chút, là ông lập tức cho họ trắng tay. Tôi muốn nói cho ông biết là tôi chán ông rồi, giữa tôi và ông không còn gì nữa”. 
Người phụ nữ chỉ nói được thế rồi ngã quỵ, không còn sức đứng dậy nữa. Nhưng trong ánh sáng mờ ảo của cung thánh, chị bỗng nhận ra một hàng chữ thêu trong tấm thảm trước mắt chị: “Lạy Chúa, xin thương xót con là kẻ có tội”.

Lúc đó, cơn giận dữ bỗng tan biến, người phụ nữ gục đầu xuống đôi tay. Từ trong thinh lặng u tối của nhà nguyện, và từ trong sâu thẳm của cõi lòng, người phụ nữ nghe được tiếng nói như sau: “Con biết không, tất cả chỉ là lời mời gọi để hướng đời con về Ta. Con chưa bao giờ làm như thế. Các bác sĩ đã làm hết sức mình để chữa trị cho con, nhưng chỉ một mình Ta mới có thể cho con được sức mạnh”. Giữa bóng tối, một tia sáng tin yêu loé lên trong lòng người phụ nữ, chị chấp nhận tất cả, đầu hàng Chúa vô điều kiện và dâng cuộc sống còn lại cho Ngài. Chị gắng gượng trở về phòng và chưa bao giờ chị tìm được thanh thản trong tâm hồn như thế.
Sưu tầm
Thứ Bảy Tuần XXVI Thường Niên
Lời Chúa: Lc 9,43b-45
Người nói với các môn đệ : 44 "Phần anh em, hãy lắng tai nghe cho kỹ những lời sau đây: Con Người sắp bị nộp vào tay người đời." 45 Nhưng các ông không hiểu lời đó, vì đối với các ông, lời đó còn bí ẩn, đến nỗi các ông không nhận ra ý nghĩa. Nhưng các ông sợ không dám hỏi lại Người về lời ấy.
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)

Lạy Chúa, Chúa đã phải chết vì tội lỗi của chúng con, xin Chúa cho chúng con biết ăn năn những lỗi lầm đã phạm và thay đổi những gì còn chưa tốt để xứng đáng với tình thương xót của Thiên Chúa.

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2016

SỰ SẮP ĐẶT CỦA TÌNH THƯƠNG

Cách đây mấy năm, có một gia đình kia ở Ban Mê Thuột. Gia đình có ba đứa con trai nhỏ từ 8 đến 12 tuổi, rủ nhau đi tắm ở hồ nước cách xa nhà chừng một cây số và cả ba cùng chết đuối. Một rủi ro lớn cho gia đình. Sau sự kiện đó cha mẹ các em từ lâu vốn rất lơ là chuyện đạo đức nay bổng trở nên siêng năng đạo đức hơn. Khi gặp người cha, cha sở chia buồn và hỏi:
- Anh chị có buồn lắm không?
Người cha trả lời: “Thưa cha buồn lắm cha ạ, nhưng qua sự việc đau buồn đó, chúng con hiểu ra rằng mọi sự Chúa đều xếp đặt theo tình thương của Chúa cả; Chúa đã đổi cái chết của ba đứa chúng con bằng sự sống linh hồn của cả gia đình chúng con. Chết ở tuổi đó thì các con chúng con sẽ được lên thiên đàng, còn chúng con ở trần gian biết trở về cùng Chúa sau những năm tháng chỉ biết lo làm ăn mà ít khi nghĩ đến Chúa.
Một cái chết đem lại sự sống, một niềm tin tuyệt đối. Xin mời mọi người cùng đọc lời sau để ngẫm lại niềm tin của mỗi người.
Sưu tầm

Thứ Sáu Tuần XXVI TN 2 - Lễ Thánh Piô Piettrelcina - Lễ nhớ
Lời Chúa: Lc 9,18-22
 18 Hôm ấy, Đức Giêsu cầu nguyện một mình. Các môn đệ cũng ở đó với Người, và Người hỏi các ông rằng: "Dân chúng nói Thầy là ai?"  19 Các ông thưa: "Họ bảo Thầy là ông Gioan Tẩy Giả, nhưng có kẻ thì bảo là ông Êlia, kẻ khác lại cho là một trong các ngôn sứ thời xưa đã sống lại." 20 Người lại hỏi: "Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?" Ông Phêrô thưa: "Thầy là Đấng Kitô của Thiên Chúa." 21Nhưng Người nghiêm giọng truyền các ông không được nói điều ấy với ai. 22 Người còn nói: "Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ trỗi dậy."
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)
Lạy chúa, xin cho chúng con một niềm tin vững vàng như Thánh Phêrô đã tuyên xưng. Giúp cho chúng con luôn biết tuyên xưng Chúa qua mỗi việc làm hằng ngày.


Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

ĐỨC TIN QUÝ HƠN MẠNG SỐNG

Kỳ Giáo Hội Mễ Tây Cơ bị bách hại trong thế kỷ thứ 20 vừa rồi, người ta thấy quân nghịch đạo cột sau xe ôtô một thanh niên Công giáo. Chàng này chỉ có một tội: không chịu bỏ Đạo, không chịu từ chối đức tin của mình. 
Xe ôtô lăn bánh mạnh và nhanh trên con đường gồ ghề. Chàng thanh niên Công giáo này cắn răng lại. Thịt chàng nát bầm. Máu tuôn ra lai láng. Bùn và đất lấp phủ cả mặt mũi. 
Bỗng tiếng phanh rít lên và xe ôtô dừng phắt lại trước một cửa nhà. 
Quân nghịch đạo nhảy xuống xe, lấy gươm dí vào đầu chàng thanh niên này và la lên một cách tức tối: 
- "Mày hãy nói đi: đả đảo Giêsu Kitô! Nếu không, mày sẽ chết!" 

Nghe tiếng rộn ràng trước cửa nhà của mình, một người đàn bà vội chạy ra. Bà như điên lên khi thấy con trai yêu quý của mình phải bị hành hạ quá sức dã man. Nhưng để bảo vệ đức tin của con mình, bà mẹ anh hùng này liền liều mình xông vào giữa đám lính, đến quỳ bên cạnh con đang hấp hối. Bà vừa khóc, vừa ôm đầu con, vừa nói rõ từng tiếng bên tai con: 
- "Con ơi, con đừng bỏ Chúa nhé! Con đừng bỏ đức tin của con nhé! Đức tin của con quý hơn mạng sống của con nhiều!"
Người con liền gật đầu và chết trong tay mẹ mình, trước mặt đám quân lính độc ác, nghịch đạo, đang ngơ ngác, không hiểu vì sao hai mẹ con này lại anh dũng đến thế!
Sưu tầm
Thứ Năm Tuần thứ 25 Thường Niên
Lời Chúa: Lc 9,7-9
7 Tiểu vương Hêrôđê nghe biết tất cả những gì đã xảy ra, thì phân vân lắm. Thật vậy, có kẻ nói: "Đó là ông Gioan từ cõi chết trỗi dậy."8 Kẻ khác nói: "Ông Êlia xuất hiện đấy!" Kẻ khác nữa lại nói: "Đó là một ngôn sứ thời xưa sống lại."9 Còn vua Hêrôđê thì nói: "Ông Gioan, chính ta đã chém đầu rồi! Vậy thì ông này là ai mà ta nghe đồn những chuyện như thế?" Rồi vua tìm cách gặp Đức Giê-su.
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con thêm sức mạnh để đức tin của chúng con luôn vững vàng mà tuyên xưng Chúa mỗi ngày.

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

CÁT VÀ ĐÁ

Chuyện kể rằng, có hai người bạn thân cùng nhau đi trên sa mạc hoang vắng. Trong suốt cuộc hành trình, họ đã có lúc tranh cãi với nhau rất nhiều lần, đến một lúc, có một người trong phút nóng giận đã tát vào mặt bạn mình. Khi đó, người bị tát dù cảm thấy rất đau nhưng anh ta chỉ lẳng lặng viết lên cát bằng những đầu ngón tay: “Người bạn đồng hành với tôi hôm nay đã đánh tôi” rồi bỏ đi.
Sau đó, khi họ đến một ốc đảo nọ và quyết định nghỉ chân tại đây. Chẳng may, người bạn bị đánh khi nãy vô tình bị lún vào đầm lầy, mỗi khi càng cố gắng thoát ra thì càng bị lún sâu xuống dưới. Cuối cùng, anh được người bạn của mình cứu thoát an toàn.
Khi đã bình tĩnh lại, anh đã cố gắng dung dao để khắc vài dòng chữ lên phiến đá gần đó: “Thật tuyệt vời, tôi đã được cứu sống bởi người bạn đồng hành của tôi”

Người bạn đã đánh và giúp đỡ anh ấy ngạc nhiên hỏi: “Tại sao khi tôi đánh anh thì anh lại viết lên cát, còn bây giờ thì lại viết lên đá?”.
Người bạn cười và giải đáp thắc mắc rằng: “Mỗi khi chúng ta bị đối xử tệ bạc hoặc bị tổn thương hãy tìm cách ghi nó lên cát, chính thời gian cũng như những cơn gió sẽ giúp những điều đó mau chóng phai tàn đi, để rồi điều ở lại với chúng ta chính là sự tha thứ, mỗi khi ta nhận được một điều tuyệt vời gì đó từ cuộc sống hoặc được ai giúp đỡ, hãy trân trọng và gìn giữ nó mãi mãi qua việc khắc lên đá, chính điều đó sẽ giúp chúng ta thêm trân quý cuộc sống của mình hơn vì biết nó ý nghĩa và kì diệu như thế nào”.
Bài học về tha thứ và biết ơn từ câu chuyện cát và đá tuy chỉ là một mẫu đối thoại ngắn giữa hai người bạn, tuy nhiên triết lí đằng sau nó đáng để mỗi cá nhân chúng ta suy ngẫm.
Trong cuộc sống chúng ta thường trải qua những lúc đau buồn, tuyệt vọng hoặc bị đối xử không tốt như chúng ta muốn, hãy cố gắng tha thứ và bỏ qua tất cả, khi bạn làm được điều này, điều kì diệu sẽ đến với tâm hồn của bạn. Và hãy luôn ghi nhớ những khoảnh khắc tuyệt vời của cuộc đời bạn và biết ơn tất cả điều đó, bạn sẽ cảm thấy cuộc sống này đẹp đến mức nào.
Thứ Tư Tuần thứ 25 Thường Niên - Lễ Mattheo Tông đồ - Lễ kính.
Lời Chúa: Mt 9,9-13
Bỏ nơi ấy, Đức Giê-su đi ngang qua trạm thu thuế, thì thấy một người tên là Mát-thêu đang ngồi tại trạm. Người bảo ông : "Anh hãy theo tôi !" Ông đứng dậy đi theo Người. 10 Khi Đức Giê-su đang dùng bữa tại nhà ông ấy, có nhiều người thu thuế và tội lỗi kéo đến, cùng ăn với Người và các môn đệ. 11 Thấy vậy, những người Pha-ri-sêu nói với các môn đệ Người rằng : "Sao Thầy các anh lại ăn uống với bọn thu thuế, và quân tội lỗi như vậy ?" 12 Nghe thấy thế, Đức Giê-su nói : "Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. 13 Hãy về học cho biết ý nghĩa của câu này : 'Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế. Vì tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi."
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)
Lạy Chúa, xin cho chúng con yêu thương nhau bằng việc tập sống tha thứ cho nhau qua mỗi ngày.

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016

ĐƠN SƠ CHÂN THẬT NHƯ TRẺ NHỎ

Ngày xưa bên Trung hoa có một ông vua văn chương rất dở mà lại thích làm thơ. Thỉnh thoảng vua hội các quan lại, rồi trao cho các ông đọc những bài thơ bát cú, tứ tuyệt, song thất lục bát mình đã sáng tác và hỏi ý kiến: ông mong được các quan ca tụng hơn là phê bình. Dĩ nhiên, quan nào cũng khen hay, tuyệt bút, hấp dẫn…
Một hôm, có một ông quan ở tỉnh xa về kinh có việc, được vua mời đến dự. Hôm đó, vua làm một bài thơ tả cảnh ngày xuân trong nước. Cũng như mọi lần, các quan triều tấm tắc khen ngợi, còn ông quan khách ngồi mà chẳng nói gì. Vua quay nhìn và hỏi ý kiến. Vị quan khách nhìn vua vừa đưa mắt trông các quan rồi mạnh bạo tâu rằng: ”Theo thiển ý riêng của mình, thì bài thơ đó không có gì đáng kể”. Nghe câu nói táo bạo đó, các quan đều khiếp sợ và vua cũng xấu hổ và bực tức, liền dạy trói lại và đem để dưới chuồng ngựa.
Cách mấy hôm vua rán làm bài thơ khác khéo léo hơn, rồi trước mặt đông đủ các quan, ngài ngâm nga các bài thơ đặc sắc mới làm và tin chắc rằng bài thơ có một cái gì phi thường. Bài thơ được hết các quan vỗ tay khen ngợi.

Tưởng rằng lần này vị khách kia không thể không khen, và mình sẽ nhờ dịp đó trả lại tự do cho ông. Vua cho mời quan đó đến và trao cho xem bài thơ mới này. Cầm lấy đọc đi đọc lại mấy lần, quan đó đưa lên trả lại cho vua, và xin cho mình ngồi ở chuồng ngựa như trước.
Hiểu rằng ông quan này chê bài thơ của mình, song cũng nhận thấy ông là người chân thật, can đảm, mạnh bạo; không phỉnh phờ tơ tóc lấy lòng, mà cũng không sợ tù tội hay bị cất chức, một mến yêu sự thật, nói sự thật và bênh sự thật, cho nên thay vì bảo ông trở lại chuồng ngựa, vua kính phục khen ngợi, và phong ông lên làm cố vấn tối cao trong đền. Còn các quan kia vua tỏ ra khinh dể, không tin cẩn, và lần lượt đầy họ ra bên rìa.
Sưu tầm
“Người ôm các trẻ em vào lòng, và đặt tay ban phúc lành cho chúng”
Thứ Năm sau Chúa nhật 24 Thường Niên - Lễ Đức Mẹ sầu bi - Lễ nhớ (Tết trung thu)
Lời Chúa: Mc 10, 13-16
Khi ấy, người ta đưa những trẻ nhỏ đến cùng Chúa Giêsu để Người đặt tay trên chúng, nhưng các môn đệ khiển trách họ. Thấy vậy, Chúa Giêsu bất bình và bảo các ông rằng: “Hãy để các trẻ nhỏ đến cùng Thầy, đừng ngăn cản chúng, vì nước Thiên Chúa là của những ai giống như chúng. Thày bảo thật các con: “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như trẻ nhỏ, sẽ không được vào nước đó”. Rồi Người ôm chúng, đặt tay ban phép lành cho chúng. Đó là lời Chúa.
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã tỏ lòng yêu thương các thiếu nhi cách đặc biệt. Xin cho các thiếu nhi luôn giữ được tâm hồn đơn sơ, trong trắng, thật thà, hiếu thảo, ngoan ngoãn, để cuộc đời các em luôn sáng đẹp tựa ánh trăng rằm, hầu các em đáng được hưởng hạnh phúc Nước Trời. Chúa là Đấng hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen.
Sưu tầm
Lời Chúa: Ga 19, 25-27
 25 Khi ấy, đứng gần thập giá Chúa Giêsu, có mẹ Người, cùng với chị mẹ Người là Maria, vợ ông Cơ-lô-pát và Maria Mađalêna. 26 Khi thấy Mẹ và bên cạnh có môn đệ Người yêu, Chúa Giêsu thưa cùng Mẹ rằng: “Thưa Bà, này là Con Bà”. 27 Và từ giờ ấy, môn đệ lãnh nhận Bà về nhà mình.
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)