Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2018

DIÊM VÀ NẾN


Một đêm nọ, cả khu chung cư bị mất điện. Cô gái trẻ phải dùng nến để thắp sáng.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa. Hóa ra là đứa bé nhà hàng xóm.
-Cô ơi, nhà cô có nến không ạ ?
Cô gái nhăn mặt, nghi thầm : “ Không lẽ nhà nó nghèo tới mức không mua nổi cây nến mà dùng? Nếu bây giờ mình cho nó thế nào sao này nó cũng sẽ xin nữa.”
Nghĩ thế cô gái liền trả lời:
-Không có qua nhà khác mà xin.
Rồi cô đóng cửa lại ngay.Cậu bé lại gõ cửa “ cộc, cộc.”
Cô lại mở cửa ra. Cậu bé lại nói:
-Nếu cô không có…
Cậu bé chưa nói xong, cô gái trẻ kia liền mắng:
-Cầm đỡ hộp diêm này rồi đi dùm.
Cửa đóng sập lại trước mặt cậu bé.

SÁNG HÔM SAU…
Cô gái trẻ thức dậy và ra ngoài tập thể dục. Cô thấy có một chiếc bọc bỏ trước cửa nhà mình. Cô mở ra thì thấy bên trong là nến và hộp diêm cô đưa cho cậu bé con nhà hàng xóm lúc tối. Cô gái trẻ tức giận liền xăm xăm đi sang nhà hàng xóm.
Người phụ nữ hàng xóm đang quét sân, thấy cô đi sang cũng nhẹ nhàng chao hỏi:
-Chào cô, sáng sớm cô sang không biết có chuyện gì. Mời cô vô nhà uống chút nước.
-Không nước nôi gì hết. con bà đâu kêu nó ra đấy.
Người phụ nữ hiền từ hỏi:
-Không biết cô tìm nó làm gì.
Cô gái trẻ cáu kỉnh:
-Bà đúng là không biết dạy con. Tối qua nó xin tôi nến nhưng tôi không có nên vì thế tôi đưa nó hộp diêm dùng đỡ. Thế mà nó chẳng biết điều gì cả còn mang hai cây nến bỏ trước nhà tôi. Nó đang bố thí cho tôi à.
Người phụ nữ liền xin lỗi.


-Xin lỗi cô là tôi không biết dạy con. Có gì cô bỏ qua cho cháu.
Cô gái trẻ liền ném cái bọc xuống khiến diêm và nến bị đổ ra, lăn long lóc. Lúc đó có tiếng một bé gái từ trong vọng ra.
-Tại sao mẹ lại làm thế? Diêm và nến là mẹ kêu anh trai mang sang. Nếu cô ấy không cần thì thôi.
Rồi cô bé chạy ra nhặt diêm và nến vương vãi trên đất. Nước mắt chảy dài.
Cô gái trẻ đứng đó sững sờ, yên lặng như tượng. Cô tự cảm thấy xấu hổ vì sự ích kỉ của bản thân. Chỉ một cây nến nho nhỏ mà cô cũng không sẵn sàng cho đi.
Trong cuộc sống này không ai có thể tồn tại một mình cả cuộc đời. Đôi khi chúng ta cũng cần sự giúp đỡ từ những người xung quanh mình. Thế nhưng nếu bạn không cho đi thì làm sao có thể nhận về.
Sống thì đừng ích kỉ. Sự ích kỉ chỉ khiến bạn dễ phạm sai lầm và những sai lầm sẽ nối tiếp nhau giết chết cuộc đời bạn. Đó là một bài học sẽ theo bạn suốt đời hãy luôn ghi nhớ.
Thứ Hai Tuần XII Thường Niên Năm 2
Lời Chúa: Mt 7, 1-5
"Hãy lấy cái đà khỏi mắt ngươi trước đã".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con đừng đoán xét để khỏi bị đoán xét. Các con đoán xét thể nào thì các con cũng bị đoán xét như vậy. Các con dùng đấu nào mà đong, thì cũng sẽ đong lại cho các con bằng đấu ấy. Sao ngươi thấy cái rác trong mắt anh em, mà không thấy cái đà trong mắt ngươi? Hoặc sao ngươi bảo anh em: 'Để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt anh', và này: cái đà đang ở trong mắt ngươi. Đồ giả hình, hãy lấy cái đà khỏi mắt ngươi trước đã, rồi ngươi sẽ thấy rõ để lấy cái rác ra khỏi mắt anh em ngươi". Đó là lời Chúa.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết từ bỏ tính kỷ của bản thân và nhìn nơi những người anh em của mình bằng sự yêu thương. Để từ đó có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp mà Chúa đã ban tặng cho mỗi người chúng con

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2018

CÂU CHUYỆN ĐỜI TA


Soren Kierkegaard là một triết gia và thần học gia sống ở Đan Mạch khoảng 150 năm trước đây. Trong một cuốn sách của ông có câu chuyện về một vị vua rất yêu thương một cô gái nhà quê.
Vị vua này biết rằng đó là điều hầu như không thể nào xảy ra được để ông kết hôn với cô gái này. Các vua chúa thì không bao giờ lấy dân quê. Họ thường kết hôn với người hoàng tộc.
Nhưng vị vua này rất quyền thế đến độ ông có thể kết hôn với cô gái này và không ai có thể làm gì được.
Nhưng một ý tưởng khác lại nảy ra trong đầu ông. Nếu ông kết hôn với cô gái quê này và vẫn là vua, có thể có những điều gì đó thiếu vắng trong sự tương giao.
Có thể cô gái này luôn luôn thán phục vị vua, nhưng cô không bao giờ thực sự yêu thương ông. Khoảng cách biệt giữa hai người quá lớn. Có thể cô luôn luôn nghĩ đến sự kiện rằng ông ta thuộc hoàng tộc và cô ta chỉ là một dân quê tầm thường.
Do đó nhà vua quyết định một kế hoạch khác. Ông quyết định từ bỏ vương quyền của ông và chính ông trở nên một người dân quê tầm thường. Sau đó ông sẽ tỏ tình với cô như một người dân quê khác.
Dĩ nhiên nhà vua nhận thức rằng nếu ông thi hành điều này, hoàn cảnh có thể trái ngược. Không những ông mất vương quyền mà còn có thể mất cả cô gái này nữa. Cô ta có thể khước từ ông, nhất là khi cô nghĩ rằng ông thật điên rồ khi làm điều mà ông đang làm.
Và như thế, vị vua này có vấn đề. Ông phải làm gì?
Sau cùng, nhà vua quyết định rằng vì tình yêu của ông dành cho cô này quá lớn đến độ ông liều mất tất cả để có thể biến tình yêu ấy trở nên đích thực giữa hai người.
Kierkegaard không cho biết câu chuyện này kết thúc như thế nào. Ông không cho biết cô gái ấy có chấp nhận hay từ chối tình yêu của nhà vua. Ông không cho biết họ có lấy nhau hay không và có sống hạnh phúc suốt đời không.
Kierkegaard có hai lý do để không cho biết câu chuyện ấy kết thúc như thế nào.
Thứ nhất, đó không phải là điểm chính của câu chuyện. Điểm chính của câu chuyện là tình yêu của nhà vua dành cho cô gái quê tầm thường. Tình yêu ấy quá lớn đến độ ông khước từ vương quyền và ngai vàng vì cô gái này.
Lý do thứ hai tại sao Kierkegaard không cho biết câu chuyện kết thúc như thế nào bởi vì câu chuyện ấy chưa chấm dứt. Nó vẫn còn tiếp tục. Đó là một câu chuyện thật mà đoạn kết chưa được viết xuống. Đó là câu chuyện thực về tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta. Vị vua trong câu chuyện là Thiên Chúa; cô gái trong câu chuyện là mỗi người chúng ta.
Tuy nhiên, có hai sự khác biệt. Trước hết, Thiên Chúa thì hơn cả hoàng gia; Ngài đáng được tôn thờ. Thứ hai, tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta thì vô tận; Ngài yêu chúng ta nhiều hơn tình yêu của một ông vua dành cho cô gái nhà quê.
Nhưng phần còn lại của câu chuyện thì giống nhau. Thiên Chúa đã có thể yêu thương chúng ta và giữ địa vị thần thánh của Ngài. Nhưng điều đó sẽ tạo nên khoảng cách giữa chúng ta quá lớn. Sẽ thật khó cho chúng ta yêu thương Thiên Chúa cách tự do.
Do đó, Thiên Chúa quyết định trở nên một con người sống giữa chúng ta. Trong con người của Đức Giêsu Kitô, Thiên Chúa quyết định trở nên một con người tầm thường. Ngài quyết định nói lên một tình yêu dành cho chúng ta theo một phương cách mà tình yêu ấy không trùm lấp chúng ta. Ngài quyết định nói lên một tình yêu cho chúng ta theo một phương cách mà chúng ta có thể hiểu một cách tuyệt hảo và đáp trả một cách tự do.
Và điều này dẫn đến lý do thứ hai tại sao Kierkegaard không cho biết câu chuyện kết thúc như thế nào. Bởi vì chuyện tình giữa Thiên Chúa và chúng ta vẫn còn tiếp diễn. Bởi vì chuyện tình giữa Thiên Chúa và chúng ta chưa kết thúc.
Mỗi một người chúng ta đang viết phần kết thúc của câu chuyện đó một cách cá biệt. Mỗi một người chúng ta đang quyết định là chúng ta sẽ chấp nhận hay khước từ tình yêu của Thiên Chúa. Mỗi một người chúng ta đang quyết định là chúng ta sẽ sống hạnh phúc với Thiên Chúa cho đến đời đời hay không.
Kết quả hình ảnh cho từ bỏ
Thứ Ba Tuần VIII Thường Niên Năm Chẳn
Lời Chúa: Mc 10, 28-31
"Ngay ở đời này, lúc bị bắt bớ, các con lãnh được gấp trăm, còn đời sau các con sẽ được sự sống vĩnh cửu".

Khi ấy, Phêrô thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Đây chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy?" Chúa Giêsu trả lời rằng: "Thầy bảo thật các con, chẳng ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đồng ruộng vì Thầy và vì Phúc Âm, mà ngay bây giờ lại không được gấp trăm ở đời này về nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái và ruộng nương cùng với sự bắt bớ, và ở đời sau được sự sống vĩnh cửu. Nhưng có nhiều kẻ trước nhất sẽ nên rốt hết, và những kẻ rốt hết sẽ nên trước nhất". Đó là lời Chúa
Lạy Chúa, từ bỏ là cụm từ thật khó đối với mỗi người chúng con. Vì lòng tham lam, vì sự đam mê, vì uy quyền… Xin cho chúng con biết học lấy “từ bỏ” để mỗi ngày được sống xứng đáng với Chúa hơn.