Soren
Kierkegaard là một triết gia và thần
học gia sống ở Đan Mạch khoảng 150 năm trước đây. Trong một cuốn sách của ông
có câu chuyện về một vị vua rất yêu thương một cô gái nhà quê.
Vị vua này biết rằng đó là điều hầu như không thể
nào xảy ra được để ông kết hôn với cô gái này. Các vua chúa thì không bao giờ lấy
dân quê. Họ thường kết hôn với người hoàng tộc.
Nhưng vị vua này rất quyền thế đến độ ông có thể kết
hôn với cô gái này và không ai có thể làm gì được.
Nhưng một ý tưởng khác lại nảy ra trong đầu ông. Nếu
ông kết hôn với cô gái quê này và vẫn là vua, có thể có những điều gì đó thiếu
vắng trong sự tương giao.
Có thể cô gái này luôn luôn thán phục vị vua, nhưng
cô không bao giờ thực sự yêu thương ông. Khoảng cách biệt giữa hai người quá lớn.
Có thể cô luôn luôn nghĩ đến sự kiện rằng ông ta thuộc hoàng tộc và cô ta chỉ
là một dân quê tầm thường.
Do đó nhà vua quyết định một kế hoạch khác. Ông quyết
định từ bỏ vương quyền của ông và chính ông trở nên một người dân quê tầm thường.
Sau đó ông sẽ tỏ tình với cô như một người dân quê khác.
Dĩ nhiên nhà vua nhận thức rằng nếu ông thi hành điều
này, hoàn cảnh có thể trái ngược. Không những ông mất vương quyền mà còn có thể
mất cả cô gái này nữa. Cô ta có thể khước từ ông, nhất là khi cô nghĩ rằng ông
thật điên rồ khi làm điều mà ông đang làm.
Và như thế, vị vua này có vấn đề. Ông phải làm gì?
Sau cùng, nhà vua quyết định rằng vì tình yêu của
ông dành cho cô này quá lớn đến độ ông liều mất tất cả để có thể biến tình yêu ấy
trở nên đích thực giữa hai người.
Kierkegaard không cho biết câu chuyện này kết thúc
như thế nào. Ông không cho biết cô gái ấy có chấp nhận hay từ chối tình yêu của
nhà vua. Ông không cho biết họ có lấy nhau hay không và có sống hạnh phúc suốt
đời không.
Kierkegaard có hai lý do để không cho biết câu chuyện
ấy kết thúc như thế nào.
Thứ nhất, đó không phải là điểm chính của câu chuyện.
Điểm chính của câu chuyện là tình yêu của nhà vua dành cho cô gái quê tầm thường.
Tình yêu ấy quá lớn đến độ ông khước từ vương quyền và ngai vàng vì cô gái này.
Lý do thứ hai tại sao Kierkegaard không cho biết câu
chuyện kết thúc như thế nào bởi vì câu chuyện ấy chưa chấm dứt. Nó vẫn còn tiếp
tục. Đó là một câu chuyện thật mà đoạn kết chưa được viết xuống. Đó là câu chuyện
thực về tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta. Vị vua trong câu chuyện là
Thiên Chúa; cô gái trong câu chuyện là mỗi người chúng ta.
Tuy nhiên, có hai sự khác biệt. Trước hết, Thiên
Chúa thì hơn cả hoàng gia; Ngài đáng được tôn thờ. Thứ hai, tình yêu của Thiên
Chúa dành cho chúng ta thì vô tận; Ngài yêu chúng ta nhiều hơn tình yêu của một
ông vua dành cho cô gái nhà quê.
Nhưng phần còn lại của câu chuyện thì giống nhau.
Thiên Chúa đã có thể yêu thương chúng ta và giữ địa vị thần thánh của Ngài.
Nhưng điều đó sẽ tạo nên khoảng cách giữa chúng ta quá lớn. Sẽ thật khó cho
chúng ta yêu thương Thiên Chúa cách tự do.
Do đó, Thiên Chúa quyết định trở nên một con người sống
giữa chúng ta. Trong con người của Đức Giêsu Kitô, Thiên Chúa quyết định trở
nên một con người tầm thường. Ngài quyết định nói lên một tình yêu dành cho
chúng ta theo một phương cách mà tình yêu ấy không trùm lấp chúng ta. Ngài quyết
định nói lên một tình yêu cho chúng ta theo một phương cách mà chúng ta có thể
hiểu một cách tuyệt hảo và đáp trả một cách tự do.
Và điều này dẫn đến lý do thứ hai tại sao
Kierkegaard không cho biết câu chuyện kết thúc như thế nào. Bởi vì chuyện tình
giữa Thiên Chúa và chúng ta vẫn còn tiếp diễn. Bởi vì chuyện tình giữa Thiên
Chúa và chúng ta chưa kết thúc.
Mỗi một người chúng ta đang viết phần kết thúc của
câu chuyện đó một cách cá biệt. Mỗi một người chúng ta đang quyết định là chúng
ta sẽ chấp nhận hay khước từ tình yêu của Thiên Chúa. Mỗi một người chúng ta
đang quyết định là chúng ta sẽ sống hạnh phúc với Thiên Chúa cho đến đời đời
hay không.
Thứ Ba Tuần VIII
Thường Niên Năm Chẳn
Lời Chúa: Mc 10,
28-31
"Ngay ở đời này, lúc bị bắt bớ, các con lãnh được
gấp trăm, còn đời sau các con sẽ được sự sống vĩnh cửu".
Khi ấy, Phêrô thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Đây
chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy?" Chúa Giêsu trả lời rằng: "Thầy
bảo thật các con, chẳng ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đồng ruộng
vì Thầy và vì Phúc Âm, mà ngay bây giờ lại không được gấp trăm ở đời này về nhà
cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái và ruộng nương cùng với sự bắt bớ, và ở đời
sau được sự sống vĩnh cửu. Nhưng có nhiều kẻ trước nhất sẽ nên rốt hết, và những
kẻ rốt hết sẽ nên trước nhất". Đó là lời Chúa
Lạy Chúa, từ bỏ là cụm từ thật khó đối với mỗi người
chúng con. Vì lòng tham lam, vì sự đam mê, vì uy quyền… Xin cho chúng con biết
học lấy “từ bỏ” để mỗi ngày được sống xứng đáng với Chúa hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét