Một đêm nọ, cả
khu chung cư bị mất điện. Cô gái trẻ phải dùng nến để thắp sáng.
Một lúc sau có
tiếng gõ cửa. Hóa ra là đứa bé nhà hàng xóm.
-Cô ơi, nhà cô
có nến không ạ ?
Cô gái nhăn mặt,
nghi thầm : “ Không lẽ nhà nó nghèo tới mức không mua nổi cây nến mà dùng? Nếu
bây giờ mình cho nó thế nào sao này nó cũng sẽ xin nữa.”
Nghĩ thế cô
gái liền trả lời:
-Không có qua
nhà khác mà xin.
Rồi cô đóng cửa
lại ngay.Cậu bé lại gõ cửa “ cộc, cộc.”
Cô lại mở cửa
ra. Cậu bé lại nói:
-Nếu cô không
có…
Cậu bé chưa
nói xong, cô gái trẻ kia liền mắng:
-Cầm đỡ hộp
diêm này rồi đi dùm.
Cửa đóng sập lại
trước mặt cậu bé.
SÁNG HÔM SAU…
Cô gái trẻ thức
dậy và ra ngoài tập thể dục. Cô thấy có một chiếc bọc bỏ trước cửa nhà mình. Cô
mở ra thì thấy bên trong là nến và hộp diêm cô đưa cho cậu bé con nhà hàng xóm
lúc tối. Cô gái trẻ tức giận liền xăm xăm đi sang nhà hàng xóm.
Người phụ nữ
hàng xóm đang quét sân, thấy cô đi sang cũng nhẹ nhàng chao hỏi:
-Chào cô, sáng
sớm cô sang không biết có chuyện gì. Mời cô vô nhà uống chút nước.
-Không nước
nôi gì hết. con bà đâu kêu nó ra đấy.
Người phụ nữ
hiền từ hỏi:
-Không biết cô
tìm nó làm gì.
Cô gái trẻ cáu
kỉnh:
-Bà đúng là
không biết dạy con. Tối qua nó xin tôi nến nhưng tôi không có nên vì thế tôi
đưa nó hộp diêm dùng đỡ. Thế mà nó chẳng biết điều gì cả còn mang hai cây nến
bỏ trước nhà tôi. Nó đang bố thí cho tôi à.
Người phụ nữ
liền xin lỗi.
-Xin lỗi cô là
tôi không biết dạy con. Có gì cô bỏ qua cho cháu.
Cô gái trẻ liền
ném cái bọc xuống khiến diêm và nến bị đổ ra, lăn long lóc. Lúc đó có tiếng một
bé gái từ trong vọng ra.
-Tại sao mẹ lại
làm thế? Diêm và nến là mẹ kêu anh trai mang sang. Nếu cô ấy không cần thì
thôi.
Rồi cô bé chạy
ra nhặt diêm và nến vương vãi trên đất. Nước mắt chảy dài.
Cô gái trẻ đứng
đó sững sờ, yên lặng như tượng. Cô tự cảm thấy xấu hổ vì sự ích kỉ của bản
thân. Chỉ một cây nến nho nhỏ mà cô cũng không sẵn sàng cho đi.
Trong cuộc sống
này không ai có thể tồn tại một mình cả cuộc đời. Đôi khi chúng ta cũng cần sự
giúp đỡ từ những người xung quanh mình. Thế nhưng nếu bạn không cho đi thì làm
sao có thể nhận về.
Sống thì đừng
ích kỉ. Sự ích kỉ chỉ khiến bạn dễ phạm sai lầm và những sai lầm sẽ nối tiếp
nhau giết chết cuộc đời bạn. Đó là một bài học sẽ theo bạn suốt đời hãy luôn
ghi nhớ.
Thứ Hai Tuần XII Thường Niên Năm 2
Lời Chúa: Mt 7, 1-5
"Hãy lấy cái
đà khỏi mắt ngươi trước đã".
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con đừng đoán xét để khỏi bị
đoán xét. Các con đoán xét thể nào thì các con cũng bị đoán xét như vậy. Các con
dùng đấu nào mà đong, thì cũng sẽ đong lại cho các con bằng đấu ấy. Sao ngươi
thấy cái rác trong mắt anh em, mà không thấy cái đà trong mắt ngươi? Hoặc sao
ngươi bảo anh em: 'Để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt anh', và này: cái đà đang ở
trong mắt ngươi. Đồ giả hình, hãy lấy cái đà khỏi mắt ngươi trước đã, rồi ngươi
sẽ thấy rõ để lấy cái rác ra khỏi mắt anh em ngươi". Đó là lời Chúa.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết từ bỏ tính kỷ của bản thân và
nhìn nơi những người anh em của mình bằng sự yêu thương. Để từ đó có thể nhìn
thấy những điều tốt đẹp mà Chúa đã ban tặng cho mỗi người chúng con
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét