Có một người mẹ trẻ thường hay đố đứa con gái rằng: "Phần
nào trong cơ thể quan trọng nhất?". Em trả lời rằng âm thanh là quan trọng
nhất nên đôi tai là bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể. Thế nhưng người mẹ lắc
đầu bảo rằng: "Có rất nhiều người điếc, họ không cần âm thanh". Một
thời gian sau, người mẹ lại hỏi và lúc này đứa bé đã lớn hơn một chút nên nó nhận
xét: hình ảnh là quan trọng nhất trong cuộc sống nên đôi mắt là phần quan trọng
nhất. Người mẹ âu yếm nói với con: "Nhiều người mù họ không cần hình ảnh.
Đôi mắt vẫn chưa phải là cần thiết nhất. Con hãy tiếp tục suy nghĩ".
Sự kiện được tiếp tục nhiều năm tháng trôi qua, cho tới hôm
ông nội của đứa trẻ hấp hối qua đời. Người mẹ dẫn con lại chào ông nội lần cuối
và nói rằng: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?". Đứa con ngạc nhiên vì
câu hỏi của mẹ trong lúc này, nó tưởng rằng đây chỉ là trò đùa giữa hai mẹ con,
nhưng người mẹ trịnh trọng nói: "Phần quan trọng nhất trên cơ thể con người
chính là đôi vai. Vì đó là nơi người thân có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người
đều cần có một đôi vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn
bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai để con
có thể ngả đầu vào. Hôm nay gia đình chúng ta đã mất đi đôi vai của người cha,
người ông. Một con người mà cả gia đình đã nương tựa nay đã không còn".
Vâng, phần quan trọng nhất
của con người không phải là phần để cho mình mà là để cho tha nhân. Vì thế, một
con người quan trọng trong xã hội là một con người có ích cho người khác. Một
người được yêu mến và quý trọng không phải vì địa vị hay chức quyền mà là vì sự
đóng góp của họ với cộng đồng nhân loại.
Góp Nhặt
Thứ Sáu Tuần II Mùa Chay A
Lời Chúa: Mt 21,
33-43. 45-46
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các thượng tế và các kỳ lão
trong dân rằng: "Các ông hãy nghe dụ ngôn này: Có ông chủ nhà kia trồng được
một vườn nho. Ông rào dậu chung quanh, đào hầm ép rượu và xây tháp canh; đoạn
ông cho tá điền thuê, rồi đi phương xa. Đến mùa nho, ông sai đầy tớ đến nhà tá
điền để thu phần hoa lợi. Nhưng những người làm vườn nho bắt các đầy tớ ông:
đánh đứa này, giết đứa kia và ném đá đứa khác. Chủ lại sai một số đầy tớ khác
đông hơn trước, nhưng họ cũng xử với chúng như vậy. Sau cùng chủ sai chính con
trai mình đến với họ, vì nghĩ rằng: Họ sẽ kính nể con trai mình. Nhưng bọn làm
vườn vừa thấy con trai ông chủ liền bảo nhau: "Đứa con thừa tự kia rồi:
Nào anh em! Chúng ta hãy giết nó đi và chiếm lấy gia tài của nó". Rồi họ bắt
cậu, lôi ra khỏi vườn nho mà giết. Vậy khi chủ về, ông sẽ xử trí với bọn họ thế
nào? Các ông trả lời: "Ông sẽ tru diệt bọn hung ác đó và sẽ cho người khác
thuê vườn nho để cứ mùa nộp phần hoa lợi". Chúa Giêsu phán: "Các ông
chưa bao giờ đọc thấy trong Kinh Thánh sao:
"
'Chính viên đá bọn thợ loại ra, đã trở nên viên đá góc; đó là việc Chúa làm và
là việc lạ lùng trước mắt chúng ta'? Bởi vậy, Ta bảo các ông: Nước Thiên Chúa sẽ
cất khỏi các ông để trao cho dân tộc khác biết làm cho trổ sinh hoa trái".
Các
Thượng tế và biệt phái nghe dụ ngôn đó, thì hiểu Người ám chỉ về mình. Họ liền
tìm cách bắt Người, nhưng lại sợ dân chúng, vì thiên hạ đều tôn Người là Tiên
tri. Đó là lời Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét