Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến
một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào.
Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo
nhất nhì vùng. “Đây là một cách để dạy con biết quý trọng những người có cuộc sống
cơ cực hơn mình”. Người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng
của mình. Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà.
Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười:
“Chuyến đi như thế nào hả con?”
- Thật tuyệt vời bố ạ!
- Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi
đấy!
- Ô, vâng.
- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi
này? Đứa bé không ngần ngại:
- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn.
Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng
ta phải treo những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh
vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta
có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải
có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm,
còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung
quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau… “Bố ơi, con đã biết
chúng ta nghèo như thế nào rồi…”
Đến đây người cha không nói gì cả.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì
mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ gì không có. Cũng có những thứ không
giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc
vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những
gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
Góp nhặt
Thứ Năm Tuần II Mùa Chay A
Lời Chúa: Lc 16, 19-31
Khi ấy, Chúa
Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: "Có một nhà phú hộ kia vận
toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất
tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn
bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con
chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và
được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và
được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì
thấy đằng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:
"Lạy Cha
Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm
mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này. Abraham nói lại:
"Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn
khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả
chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ
muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được".
Người đó lại nói:
"Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người
anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này".
Abraham đáp rằng: "Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các
Ngài". Người đó thưa: "Không đâu, lạy Cha Abraham! Nhưng nếu có ai
trong kẻ chết về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải". Nhưng Abraham bảo người ấy:
"Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại
đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu". Đó là lời Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét